BÀ CHO TÔI MỘT SỐ LỜI KHUYÊN
Tối hôm đó tôi về nhà trong tâm trạng vô cùng bối rối. Và kinh hãi.
Nếu tôi đấm vào mặt một người Anh Điêng nào đó, người ấy sẽ dành mấy ngày liền lên kế hoạch trả thù. Tôi tưởng tượng rằng bọn con trai da trắng cũng muốn trả thù sau khi bị ăn đấm vào mặt. Vì vậy tôi mường tượng cảnh Roger sẽ cán tôi bằng máy kéo hoặc máy gặt đập hoặc xe tải chở thóc hoặc một con lợn xổng chuồng.
Ước gì Rowdy vẫn là bạn tôi. Nếu thế tôi đã nhờ cậu giải quyết Roger rồi. Nếu thế thì chuyện giống như Kinh Kong vật lộn với Godzilla.
Tôi nhận ra bao nhiêu lòng tự trọng, cảm giác an toàn của mình đều là dựa trên nắm đấm của Rowdy.
Nhưng Rowdy ghét tôi. Và Roger ghét tôi.
Tôi rất giỏi trong việc bị ghét bởi những người có thể đánh cho tôi tơi bời. Đó không phải là một tài năng người muốn có cho lắm.
Bố mẹ tôi không ở nhà, nên tôi hỏi lời khuyên từ bà tôi.
“ Bà ơi,” tôi nói. “ Cháu đã đấm vào mặt thằng to con này. Nhưng nó lại chỉ bỏ đi. Cháu sợ nó sẽ giết cháu mất.”
“ Tại sao cháu lại đấm cậu ta?” bà hỏi.
“ Nó bắt nạt cháu.”
“ Đáng lẽ cháu phải lẳng lặng bỏ đi mới phải.”
“ Nó gọi cháu là ‘ tù trưởng’, và ‘ đồ đàn bà da đỏ’.”
“ Vậy thì đáng ra cháu phải đá thẳng vào háng cậu ta.”
Bà tôi vờ đá vào háng một tên to con và cả hai chúng tôi cười phá lên.
“ Cậu ta có đánh cháu không?” bà hỏi.
“ Không, không hề ạ,” tôi nói.
“ Ngay cả sau khi cháu đánh cậu ta?”
“ Không ạ.”
“ Và cậu ta rất to con?”
“ Khổng lồ ấy chứ. Cháu cá nó có thể hạ được cả Rowdy.”
“ Chà,” bà nói.
“ Thật lạ, phải không ạ?” tôi hỏi. “ Thế nghĩa là thế nào nhỉ?”
Bà tôi cau mày suy nghĩ hồi lâu.
“ Bà nghĩ việc đó có nghĩa là cậu ta nể cháu,” bà nói.
“ Nể ư? Không đời nào!”
“ Có đời nào đấy! Cháu thấy đấy, cháu và đám con trai ấy giống như một đàn chó rừng. Cậu bé to xác nọ là con đầu đàn, còn cháu là thành viên mới, vì thế cậu ta thử gây gổ với cháu một chút để xem cháu mạnh mẽ cỡ nào.”
“ Nhưng cháu chả mạnh mẽ tẹo nào cả,” tôi nói.
“ Ừ, nhưng cháu đã đấm vào mặt con đầu đàn,” bà nói. “ Bây giờ họ sẽ kính trọng cháu.”
“ Cháu yêu bà, bà ạ.” tôi nói. “ Nhưng bà mất trí rồi.”
Tối đó, tôi không thể ngủ được khi cứ liên tục nghĩ đến án hủy diệt đang treo lơ lửng trên đầu mình. Tôi biết Roger sẽ chờ tôi ở trường sáng hôm sau. Tôi biết nó sẽ đấm vào phần đầu và vai khoảng hai trăm lần. Tôi biết mình sẽ sớm nằm trong bệnh viện uống xúp qua một cái ống hút.
Vậy là, mệt mỏi và sợ hãi, tôi đến trường.
Ngày của tôi bắt đầu như thường lệ. Tôi ra khỏi giường lúc trời còn tối, lục lọi trong bếp xem có gì đó để ăn không. Tất ca những gì tôi tìm được là một hộp bột cam, thế là tôi pha hẳn bốn lít thứ nước ấy, rồi uống hết sạch.
Sau đó tôi vào phòng ngủ hỏi bố mẹ có chở tôi đến trường không.
“ Không đủ xăng con ạ,” bố nói rồi quay lại ngủ tiếp.
Tuyệt thật, tôi sẽ phải đi bộ.
Thế là tôi đi giày, mặc áo khoác và bắt đầu đi dọc đường cái. Thật may làm sao vì tôi gặp bác Eugene bạn thân của bố cũng tình cờ đang đi đến Spokane.
Eugene là một người tốt, và với tôi còn giống một ông bác nữa, nhưng bác say rượu suốt ngày. Không phải say mèm, chỉ uống vừa đủ say thôi. Bác là người say rượu lành tính và vui vẻ, lúc nào cũng thích cười, ôm bạn, hát hò và nhảy nhót.
Thật khôi hài khi những người buồn rầu nhất là những người say vui vẻ.
“ Này, Junior,” bác nói. “ Nhảy lên xe bác đi, chàng trai.”
Thế là tôi nhảy lên sau xe của Eugene, rồi chúng tôi đi, gần như không điều khiển nổi cái xe. Tôi chỉ nhắm mắt lại và bám thật chặt.
Chẳng bao lâu sau, Eugene đã đưa tôi đến trường.
Chúng tôi đỗ lại ở trước cổng trường và rất nhiều bạn học tôi nhìn chằm chặp. Trước hết là bởi Eugene có bím tóc dài đến mông, và thứ nữa là vì, không ai trong chúng tôi đội mũ bảo hiểm cả.
Có lẽ đúng là trông chúng tôi hơi bị nguy hiểm.
“ Trời,” bác nói. “ Ở đây nhiều người da trắng nhỉ.”
“ Vâng.”
“ Cháu với họ vẫn ổn chứ?”
“ Cháu cũng không biết nữa. Có lẽ vậy.”
“ Việc này khá hay ho, việc cháu đang làm ấy,” bác nói.
“ Bác nghĩ vậy ư?”
“ Đúng thế, chàng trai ạ. Bác không bao giờ làm được việc này. Bác nhát gan lắm.”
Chà, tôi thấy tự hào quá.
“ Cảm ơn bác đã cho cháu đi nhờ ạ,” tôi nói.
“ Không có gì,” Eugene nói.
Bác cười rồi phi vù mất. Tôi bước vào trường, cố gắng lờ đi những ánh mắt của bọn bạn học.
Rồi tôi nhìn thấy Roger từ cửa trước bước ra.
Trời ạ, tôi chuẩn bị phải đánh nhau rồi. Chết tiệt, cả cuộc đời tôi là một trận đánh.
“ Chào,” Roger nói.
“ Chào,” tôi nói.
“ Cái bác đi xe là ai vậy?” nó hỏi.
“ À, đấy là bạn thân của bố tôi.”
“ Cái xe đó tuyệt lắm đấy,” nó nói. “ Đồ cổ hẳn hoi đấy.”
“ Ừ, bác ấy vừa tậu nó về.”
“ Cậu hay đi với bác ấy hả?”
“ Ừ,” tôi nói dối.
“ Hay đấy,” Roger bình luận.
“ Ừ, hay,” tôi đáp.
“ Được rồi, thế nhé,” nó nói. “ Khi nào gặp lại sau.”
Và rồi nó đi mất.
Trời đất ơi, nó không đá đít tôi. Thực ra nó cũng tốt đấy chứ. Nó hơi nể tôi. Nó nể Eugene và cái xe của bác.
Có khi bà nói đúng. Có khi tôi đã thách thức con chó đầu đàn và bây giờ đang được thưởng vì việc đó.
Tôi yêu bà tôi quá. Bà là người thông minh nhất trần đời.
Cảm thấy mình gần giống một con người, tôi bước vào trong trường và nhìn thấy Penelope xinh đẹp.
“ Này, Penelope,” tôi nói, hy vọng cô biết rằng bây giờ tôi đã được bầy chó chấp nhận.
Cô thậm chí còn không đáp lời tôi. Có lẽ cô chưa nghe thấy tôi gọi.
“ Này, Penelope,” tôi lại gọi.
Cô nhìn tôi và khịt mũi.
CÔ ẤY KHỊT MŨI!
NHƯ THỂ TÔI ĐANG BỐC MÙI HAY GÌ ĐÓ!
“ Tôi có biết cậu không?” cô nói.
Chỉ có khoảng một trăm học sinh trong cả trường này, phải không nhỉ? Thế nên tất nhiên là cô có biết tôi. Cô chỉ đang cố giả vờ làm con chó cái thôi. “ Tớ là Junior,” tôi nói. “ À ý tớ là Arnold.”
“ À, phải rồi,” cô nói. “ Cậu là chàng trai không thể nghĩ ra nổi tên của mình.”
Các bạn của cô cười rúc rích.
Tôi được một phen bẽ mặt. Có thể tôi đã gây ấn tượng được với nhà vua, nhưng hoàng hậu thì vẫn ghét tôi. Có vẻ bà tôi không phải là người biết tất cả mọi chuyện rồi.