Nhật kí hoàn toàn có thật của một người Anh Điêng bán thời gian (8)

LÀM SAO ĐỂ CHIẾN ĐẤU VỚI QUÁI VẬT

LÀM SAO ĐỂ CHIẾN ĐẤU VỚI QUÁI VẬT

Sáng hôm sau, bố lái xe hai mươi dặm đưa tôi đến Reardan.
“ Con sợ lắm,” tôi nói.
“ Bố cũng thấy sợ,” bố nói.

Ông ôm tôi thật chặt. Hơi thở của ông có mùi như nước súc miệng và rượu vodka chanh.
“ Con không phải làm việc này,” ông nói. “ Con lúc nào cũng có thể quay lại trường học vùng Anh Điêng.”
“ Không,” tôi nói. “ Con phải làm việc này.”

Bạn có tưởng tượng được chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi quay về học trường vùng Anh Điêng không?
Tôi sẽ bị đánh túi bụi. Bị xẻo thịt. Bị đóng đinh.
Bạn không thể cứ phản bội bộ lạc của mình và rồi mười phút sau lại đổi ý được. Tôi đang đứng trên cây cầu một chiều. Không có cách nào để quay về, cho dù tôi có muốn đi chăng nữa.
“ Hãy nhớ lấy điều này,” bố tôi nói. “ Những người da trắng ấy không hề giỏi hơn con.”

Nhưng ông thật sai lầm. Và ông biết là mình sai. Ông là một người bố Anh Điêng thất bại của một đứa con Anh Điêng thất bại đang sống trong một thế  giới toàn người thành công.

Nhưng ông yêu tôi nhiều lắm. Ông ôm tôi chặt hơn.
“ Đây là một hành động tuyệt vời,” ông nói. “ Con thật dũng cảm. Con là một chiến binh.”
Đó là điều tốt nhất mà ông có thể nói.
“ Này, đây là ít tiền ăn trưa nhé,” ông nói và đưa cho tôi một đô la.

Chúng tôi nghèo nên được ăn trưa miễn phí, nhưng tôi không muốn mình vừa là người Anh Điêng duy nhất ở đó vừa là một thằng kém cỏi thảm hại cần bố thí.
“ Cảm ơn bố,” tôi nói.
“ Bố yêu con,” ông nói.
“ Con cũng yêu bố.”

Tôi cảm thấy mạnh mẽ hơn nên đã bước ra khỏi xe và tiến đến cửa chính. Cửa bị khóa.
Vì thế tôi đứng một mình trên vỉa hè, nhìn bố tôi lái xe đi. Tôi hi vọng ông sẽ lái xe thẳng về nhà chứ không dừng lại ở một quán rượu và tiêu hết số tiền còn lại trong túi ông.

Tôi hi vọng ông sẽ nhớ quay lại đón tôi sau khi tan học.
Tôi đứng một mình trước cửa chính trong vài phút rất dài ấy.

Trời vẫn còn sáng và tôi đang có một con mắt đen từ cú đấm tạm biệt của Rowdy. Không, tôi đang có một con mắt tím, xanh dương, vàng và đen. Trông nó giống như tác phẩm nghệ thuật hiện đại vậy.

Rồi bọn da trắng bắt đầu đến trường. Chúng vây lấy tôi. Những thằng bé này không phải chỉ trắng. Trông chúng trong suốt. Tôi nhìn thấy cả đường gân xanh dưới làn da chúng giống như những dòng sông vậy.

Hầu hết bọn trẻ con đều chỉ to bằng tôi hoặc nhỏ hơn, nhưng có khoảng mười hay mười hai thằng quái vật. Những gã trai da trắng khổng lồ. Chúng trông như đàn ông, chứ không phải con trai. Chắc đang học năm cuối. Vài thằng trong số đó có lẽ phải cạo râu hai đến ba lần một ngày.

Chúng nhìn tôi chằm chằm, thằng bé Anh Điêng với một mắt thâm tím và cái mũi sưng vù, món quà tiễn đưa tôi từ Rowdy. Bọn da trắng không thể tin vào mắt mình. Chúng cứ chòng chọc nhìn tôi như thể tôi là quái vật đầy lông lá hay là người ngoài hành tinh vậy. Tôi đang làm gì ở Reardan thế này, cái trường có linh vật là người Anh Điêng, do đó làm cho tôi là người Anh Điêng khác duy nhất trong thị trấn?

Vậy tôi đang làm gì ở một ngôi trường phân biệt chủng tộc Reardan, nơi mà hơn nửa lớp sau khi tốt nghiệp đều học tiếp lên đại học? Không ai trong gia đình tôi từng tiến đến gần một trường đại học.

Reardan trái ngược với vùng Anh Điêng. Trái ngược với gia đình tôi. Trái ngược với tôi. Tôi không xứng đáng được ở đây. Tôi biết điều đó; bọn trẻ con này đều biết điều đó. Người Anh Điêng không xứng với cái đếch gì cả.

Vậy nên, mang trong mình cảm giác vô dụng và ngu ngốc, tôi chỉ biết đợi. Chẳng bao lâu sau, lao công mở cửa, tất cả những đứa khác thong thả bước vào.
Tôi đứng lại bên ngoài.

Có khi tôi bỏ học hẳn luôn cũng được,và cứ thế sống ẩn dật trong rừng.
Giống như một người Anh Điêng thực thụ.
Tất nhiên, vì tôi dị ứng với hầu hết các loài cây mọc trên đất nên tôi sẽ giống như một người Anh Điêng thực thụ thò lò mũi xanh.
“ Được rồi,” tôi tự nhủ. “ Bắt đầu nào.”
Tôi bước vào trong trường, tiến về phía văn phòng, và nói cho họ biết tôi là ai.
“ Ồ, thì ra em là học sinh đến từ vùng Anh Điêng,” cô thư kí nói.
“ Vâng ạ,” tôi nói.

Tôi không đoán được là cô ấy nghĩ tốt hay xấu về vùng Anh Điêng.
“ Tên cô là Melinda,” cô nói. “ Chào mừng em đến với trường trung hoc Reardan. Đây là thời khóa biểu của em, một bản nội quy trường học và quy tắc đạo đức, với một thẻ học sinh tạm thời. Trường đã phân cho em vào lớp thầy Grant chủ nhiệm. 

Em nên nhanh chân vào lớp đi. Em bị muộn rồi đấy.”
“ À, phòng ấy ở đâu ạ?” tôi hỏi.
“ Trường mình chỉ có một hành lang thôi,” cô vừa nói vừa mỉm cười. Tuy đã hơi lớn tuổi, cô vẫn có mái tóc đỏ và đôi mắt xanh trông khá gợi cảm. “ Ở tít cuối phía bên trái ấy.”

Tôi nhét vội chỗ giấy tờ vào ba lô rồi nhanh chân vào lớp.
Tôi ngừng lại một giây trước cửa rồi bước vào.

Mọi người, tất cả học sinh va giáo viên, đều dừng lại để nhìn tôi.
Họ nhìn tôi chằm chằm.
Như thể tôi là thời tiết xấu vậy.
“ Em chọn chỗ ngồi đi,” thầy giáo nói. Thầy là một người vạm vỡ. Chắc hẳn là huấn luyện viên bóng đá.
Tôi bước dọc lối đi và ngồi ở hàng ghế cuối trong khi cố phớt lờ những ánh mắt chòng chọc cùng những lời thầm thì, cho đến khi một cô gái tóc vàng ngả người về phía tôi.
Penelope!

Đúng, vẫn còn những nơi có người tên là Penelope!
Tôi đang cương cứng về mặt cảm xúc ấy.
“ Tên cậu là gì?” Penelope hỏi.
“ Junior,” tôi nói.

Cô cười và kể với cô bạn bàn bên rằng tên tôi là Junior. Hai bọn họ cùng cười. Tin tức lan truyền trong lớp, rồi chẳng mấy chốc ai cũng cười.
Họ đang cười tên tôi.

Tôi không hề biết rằng Junior là một cái tên kỳ cục. Nó là một cái tên thông thường ở vùng của tôi, hay bất cứ vùng Anh Điêng nào khác. Bạn chỉ cần bước vào một phiên chợ nào đó ở một vùng Anh Điêng nào đó tại Mỹ và hét, “ Này, Junior!”, thể nào cũng có tới mười bảy cậu con trai quay đầu lại.
Cùng ba người phụ nữ.

Nhưng không có ai tên là Junior ở Reardan, thế nên tôi bị cười nhạo là người duy nhất có cái tên ngu ngốc ấy.
Rồi tôi cảm thấy mình nhỏ nhoi hơn biết chừng nào khi thầy giáo điểm danh và gọi tên của tôi.
“ Arnold Spirit,” thầy giáo nói.
Không, thầy gào lên mới đúng.

Thầy to lớn và cơ bắp đến mức lời thì thầm của thầy không khác gì một tiếng gào.
“ Có mặt,” tôi nói nhỏ nhi nhí. Lời thì thầm của tôi chỉ là một lời thầm thì.
“ Nói to lên,” thầy nói.
“ Có mặt,” tôi nói.
“ Tên tôi là Grant,” thầy nói.
“ Em có mặt, thưa thầy Grant.”

Thầy tiếp tục với những học sinh khác, Penelope lại ngả người về phía tôi, nhưng cô không hề cười. Cô đang giận.
“ Mình tưởng cậu nói tên cậu là Junior,” Penelope nói.
Cô buộc tội tôi vì nói tên thật của mình. Ừm, được rồi, đó không hẳn là tên thật của tôi. Tên đầy đủ của tôi là Arnold Spirit Jr. Nhưng không ai gọi tôi như thế cả.

Mọi người đều gọi tôi là Junior.Ờ thì, người Anh Điêng nào cũng đều gọi tôi là Junior.
“ Tên tớ là Junior,” tôi nói. “ Và tên tớ cũng là Arnold. Junior và Arnold. Tớ là cả hai.”
Tôi thấy như thể mình là hai người khác nhau trong cùng một cơ thể vậy.
Không, tôi thấy như có một ảo thuật gia cắt tôi ra làm đôi, với phần Junior sống ở phía Bắc sông Spokane và Arnold sống ở phía Nam.
“ Cậu từ đâu đến?” Penelope hỏi.
Cô thật xinh xắn và đôi mắt mới xanh làm sao.

Tôi đột nhiên nhận ra rằng đây là cô gái xinh nhất mà tôi được nhìn thấy tận mắt. Xinh như một ngôi sao điện ảnh.
“ Này,” cô nói. “ Tớ đang hỏi cậu từ đâu đến.”
Trời, cô nàng còn rất mạnh mẽ.
“ Wellpinit,” tôi đáp. “ Ở trên vùng Anh Điêng, ý tớ là, vùng lãnh thổ của người Anh Điêng.”
“ Ồ,” cô nói. “ Ra đó là lý do vì sao giọng cậu thật buồn cười.”

Đúng là, tôi bị nói lắp và nói ngọng, nhưng đồng thời tôi cũng có cái giọng ê a của người vùng Anh Điêng, làm cho mọi thứ tôi nói ra đều nghe như một bài thơ chán ngắt vậy.
Trời ạ, tôi sợ phát khiếp.

Tôi không nói một từ nào nữa trong sáu ngày tiếp theo.
Và đến ngày thứ bảy, tôi dính vào một trận ẩu đả kỳ lạ nhất đời mình. Nhưng trước khi tôi nói cho bạn về trận ẩu đả kỳ lạ nhất đời mình ấy, tôi phải nói cho bạn biết:

LUẬT KHÔNG CHÍNH THỨC VÀ BẤT THÀNH VĂN
(nhưng bạn nên nghe theo nếu không sẽ bị ăn nện đau gấp đôi)
CỦA NGƯỜI ANH ĐIÊNG SPOKANE VỀ NỮNG TRẬN ẨU ĐẢ

1. NẾU AI ĐÓ LĂNG MẠ BẠN, BẠN PHẢI ĐÁNH NHAU VỚI NÓ.
2.NẾU BẠN NGHĨ AI ĐÓ CHUẨN BỊ LĂNG MẠ BẠN, BẠN PHẢI ĐÁNH NHAU VỚI NÓ.
3. NẾU BẠN NGHĨ AI ĐÓ ĐANG TÍNH CHUYỆN LĂNG MẠ BẠN, BẠN PHẢI ĐÁNH NHAU VỚI NÓ.
4. NẾU AI ĐÓ LĂNG MẠ GIA ĐÌNH HAY BẠN BÈ CỦA BẠN, HOẶC NẾU BẠN NGHĨ NÓ CHUẨN BỊ LĂNG MẠ GIA ĐÌNH HAY BẠN BÈ CỦA BẠN, HOẶC NẾU BẠN NGHĨ NÓ ĐANG TÍNH CHUYỆN LĂNG MẠ GIA ĐÌNH BẠN HAY BẠN BÈ CỦA BẠN, BẠN PHẢI ĐÁNH NHAU VỚI NÓ.
5. BẠN KHÔNG NÊN ĐÁNH NHAU VỚI MỘT ĐỨA CON GÁI, TRỪ PHI CÔ TA LĂNG MẠ BẠN, GIA ĐÌNH BẠN, HAY BẠN BÈ CỦA BẠN, BẠN PHẢI ĐÁNH NHAU VỚI CÔ TA.
6. NẾU AI ĐÓ HÀNH HUNG CHA BẠN HAY MẸ BẠN, THÌ BẠN PHẢI ĐÁNH NHAU VỚI CON TRAI VÀ/ HOẶC CON GÁI NGƯỜI ẤY.
7. NẾU BỐ HAY MẸ BẠN HÀNH HUNG AI ĐÓ, CON TRAI VÀ/HOẶC CON GÁI NGƯỜI ẤY SẼ ĐÁNH NHAU VỚI BẠN.
8. BẠN LUÔN PHẢI GÂY GỔ VỚI CON TRAI VÀ/HOẶC CON GÁI CỦA BẤT CỨ NGƯỜI ANH ĐIÊNG NÀO LÀM VIỆC TRONG CỤC ANH ĐIÊNG.
9. BẠN LUÔN LUÔN PHẢI GÂY GỔ VỚI CON TRAI VÀ/HOẶC CON GÁI CỦA BẤT CỨ NGƯỜI DA TRẮNG NÀO SỐNG Ở BẤT CỨ NƠI NÀO TRÊN VÙNG ANH ĐIÊNG.
10. NẾU DÍNH VÀO MỘT VỤ ẨU ĐẢ MÀ BẠN CHẮC CHẮN SẼ BỊ ĂN ĐÒN TƠI BỜI, THÌ BẠN PHẢI TUNG CÚ ĐẤM ĐẦU TIÊN, VÌ ĐÓ SẼ LÀ CÚ ĐẤM DUY NHẤT BẠN ĐƯỢC TUNG.
11.TRONG BẤT KỲ VỤ ẨU ĐẢ NÀO, KẺ THUA CUỘC LÀ KẺ KHÓC ĐẦU TIÊN.

Tôi biết tất cả những luật này. Tôi nhớ như in luôn. Cả đời tôi sống tuân theo những luật này. Mới ba tuổi, tôi đã dính vào vụ ẩu đả đầu tiên, và kể từ đó tôi còn dính tiếp vào cả chục vụ khác nữa.
Tính tới giờ, kỷ lục của tôi là năm trân thắng và một trăm mười hai trận thua.

Phải, tôi là một kẻ đánh đấm tệ hại.
Tôi là một bị cát di động cho người ta luyện đấm.
Tôi toàn thua cuộc cho dù đánh nhau với con trai, con gái, hay bọn trẻ con bằng nửa tuổi tôi.

Thằng du côn Micah bắt tôi tự đánh mình. Đúng thế, thằng ấy bắt tôi tự đấm ba cú vào mặt mình. Tôi là người Anh Điêng duy nhất trong lịch sử của thế giới này thua khi ẩu đả với bản thân.
Được rồi, bây giờ bạn đã biết luật, thế thì tôi có thể nói cho bạn biết việc tôi đang từ một mục tiên nhỏ bé ở Wellpinit trở thành mục tiêu lớn hơn ở Reardan như thế nào.

Nào, hãy làm rõ một số thứ nhé. Tất cả những đứa con gái da trắng rất, rất, rất, rất xinh đẹp đều phớt lờ tôi. Nhưng cũng không sao. Lũ con gái Anh Điêng cũng phớt lờ tôi, cho nên tôi quen rồi.

Nói thẳng ra, hầu hết bọn con trai da trắng cũng đều lờ lớ lơ tôi. Nhưng có một số ít trong bọn con trai Reardan, cái lũ to xác ấy, đặc biệt để ý đến tôi. Không một ai trong bọn nó đấm tôi hay tỏ ra hung tợn. Nói cho cùng, tôi là một người Anh Điêng, và cho dù trông tôi có ngố tàu và yếu đuối đến mức nào đi chăng nữa, tôi vẫn là một tên sát nhân tiềm tàng. Thế nên hầu như bọn nó toàn gọi tôi bằng những cái tên. Vô số tên.

Và tất nhiên, chúng là những cái tên chả hay ho gì. Nhưng tôi chịu đựng được, ngay cả khi một thằng quái vật khổng lồ nào đó lăng mạ tôi. Nhưng tôi biết kiểu gì cũng phải dừng việc này lại nếu không người ta sẽ mãi gọi tôi “ Tù trưởng” hoặc “Tonto” hay “ Thằng da đỏ đàn bà”.
Nhưng tôi sợ.

Tôi không sợ phải uýnh nhau với bọn này. Tôi đã nếm qua cả đống vụ tương tự rồi. Tôi cũng không sợ sẽ đánh thua bọn nó. Được mấy lần đánh đấm mà tôi chả thua. Điều tôi sợ là lũ quái vật này sẽ giết mình.
Và “giết” ở đây không phải một “ phép ẩn dụ”, mà là “ đánh tôi đến chết”.

Vì yếu đuối, nghèo khổ và sợ sệt, tôi đành để chúng gọi mình bằng những cái tên như vậy trong khi tôi cố tìm ra cách gì đó. Và việc này có lẽ cứ tiếp diễn nếu như Roger Khổng Lồ không cư xử quá quắt.

Lúc đó là giờ ăn trưa và tôi đang đứng bên ngoài, cạnh một bức tượng kỳ cục đáng lẽ ra phải giống người Anh Điêng. Tôi ngước nhìn bầu trời như một nhà thiên văn học, có điều khi ấy đang là ban ngày, tôi lại không có cái kính viễn vọng nào cả, thế nên trông tôi chẳng khác gì một thằng ngốc.

Roger Khổng Lồ và hội khổng lồ của nó khệnh khạng bước đến chỗ tôi.
“ Này, Tù trưởng,” Roger nói.
Hình như nó phải cao đến hai mét mốt và nặng những một trăm ba sáu cân. Nó là một thằng nông dân có thể vác mấy con lợn kêu eng éc dễ dàng cứ như chúng chỉ là mấy lát thịt xông khói mỏng dính vậy.

Tôi nhìn chằm chằm Roger, cố làm ra vẻ mạnh mẽ. Đã có lần tôi đọc được ở đâu đó rằng bạn có thể dọa một con gấu đang vồ tới bằng cách khua tay làm ra vẻ to lớn. Nhưng tôi nghĩ trông mình chắc sẽ giống một thằng ngốc phát hoảng tay co giật hơn.

“ Này, Tù trưởng,” Roger nói. “ Mày muốn nghe truyện cười không?”
“ Được thôi,” tôi đáp.
“ Mày có biết người Anh Điêng là bằng chứng sống cho việc người da đen giao cấu với trâu không?”

Tôi cảm giác như vừa bị Roger đá vào mặt. Đấy là lời phân biệt chủng tộc nhất tôi từng nghe trong đời.
Roger va lũ bạn của nó đang cười điên dại. Tôi ghét bọn chúng. Tôi biết mình phải làm gì đó lớn lao. Không thể để chúng làm chuyện nhảm nhí như thế mà thoát được. Tôi không chỉ đấu tranh vì bản thân mình, mà còn vì người Anh Điêng, dân da đen, và loài trâu.

Vì vậy tôi giáng một cú đấm vào mặt Roger.
Nó không còn cười được nữa khi ngã giập mông xuống đất. Và không thể cười khi mà mũi chảy máu như pháo hoa đỏ.
Tôi thủ thế một vài động tác karate giả bởi chắc mẩm hội của Roger sẽ tấn công vì tôi đã làm thủ lĩnh của chúng chảy máu.
Nhưng chúng chỉ nhìn tôi không chớp mắt.

Chúng bị sốc.
“ Mày dám đấm tao,” Roger nói. Giọng nó nghe khản đặc máu. “ Tao không thể tin nổi mày dám đấm tao.”
Giọng nó nghe có vẻ bị xúc phạm.
Hồ như cái cảm xúc nhỏ bé tội nghiệp của nó đã bị tổn thương.

Tôi không thể tin nổi.
Nó xử sự như thể mình là nạn nhân.
“ Mày là đồ súc vật,” hắn nói.

Bỗng nhiên tôi thấy mình dũng cảm. Đúng thế, có thể đây chỉ là một vụ đánh nhau sân trường ngu ngốc và trẻ con. Hoặc cũng có thể đây là khoảnh khắc quan trọng nhất đời tôi. Hoặc giả tôi đang nói với cả thế giới rằng tôi không còn là một cái bia-bắn-sống nữa.

“ Mày gặp tao sau giờ học ở ngay chỗ này,” tôi nói.
“ Để làm cái quái gì?” nó hỏi.
Tôi không tin được là nó ngu đến vậy.
“Bởi vì chúng ta sẽ kết thúc vụ đánh nhau này.”
“ Mày điên rồi,” Roger nói.

Nó đứng dậy, rồi đi mất. Hội của nó trừng trừng nhìn tôi như thể tôi là tên giết người hàng loạt, sau đó đi theo thủ lĩnh của mình.
Tôi loạn hết cả óc.

Tôi đã tuân theo luật đánh nhau. Tôi đã cư xử chính xác theo cách mà tôi nên làm. Nhưng bọn con trai da trắng lờ bộ luật này đi. Không chỉ thế, bọn chúng tuân thủ một bộ luật bí ẩn hoàn toàn khác, theo đó mọi người xem ra KHÔNG DÍNH VÀO CÁC VỤ ẨU ĐẢ.

“ Chờ đã,” tôi gọi với theo Roger.
“ Mày muốn gì?” Roger hỏi.
“ Các luật lệ là gì?”
“ Luật lệ nào hả?”

Tôi không biết phải nói ra sao nên chỉ đứng đỏ mặt và im lặng như tấm biển báo dừng. Roger và mấy thằng bạn biến mất.
Tôi có cảm giác như ai đó vừa đẩy tôi vào một con tàu vũ trụ và phóng tôi đến một hành tinh mới. Tôi là một người ngoài hành tinh quái dị hoàn toàn không có đường quay về nhà.

Leave a Reply

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Developed by Tiepthitute
Developed by Tiepthitute