ROWDY HÁT NHẠC BLUES
Thế là ngày hôm sau, sau khi quyết định chuyển đến Reardan của tôi được bố mẹ đồng ý, tôi đến trường học của bộ lạc và nhìn thấy Rowdy đang ngồi ở chỗ thường ngày ngoài sân chơi.
Cậu ngồi một mình, tất nhiên rồi. Ai cũng sợ cậu mà.
“ Tớ tưởng cậu đang bị đình chỉ cơ mà, tên khờ,” cậu nói, đó là cách mà Rowdy nói, “ Tớ rất vui khi gặp cậu ở đây.”
“ Mẹ kiếp,” tôi nói.
Tôi muốn nói rằng cậu là bạn thân nhất của tôi và tôi quý cậu chết đi được, nhưng con trai không bao giờ nói những điều như vậy với những thằng con trai khác và không một ai nói vậy với Rowdy cả.
“ Tớ nói cho cậu nghe một bí mật nhé?” tôi hỏi.
“ Không phải chuyện về đám con gái đấy chứ,” cậu nói.
“ Không phải.”
“ Ờ, thế thì nói đi.”
“ Tớ sẽ chuyển đến Reardan.”
Mắt Rowdy nhíu lại. Mắt cậu luôn nhíu lại ngay trước khi cậu chuẩn bị đánh ai đó một trận tơi bời. Tôi run lẩy bẩy.
“ Chuyện ấy chẳng buồn cười gì cả,” cậu nói.
“ Đây đâu phải chuyện cười,” tôi trả lời. “ Tớ sắp chuyển đến Reardan. Tớ muốn cậu đi cùng tớ.”
“ Và bao giờ thì cậu định khởi hành chuyến đi tưởng tượng này?”
“ Chuyện này không phải tưởng tượng. Là thật hẳn hoi. Tớ sẽ chuyển trường ngay bây giờ. Ngày mai tớ sẽ bắt đầu học ở Reardan.”
“ Đừng có nói thế nữa đi,” cậu quát. “ Cậu đang làm tớ phát cáu đấy.”
Tôi không muốn làm cậu cáu lên. Một khi cậu đã cáu thì phải mất vài ngày mới làm cậu nguôi ngoai được. Nhưng cậu là bạn thân nhất của tôi và tôi muốn cậu biết sự thật.
“ Tớ không muốn làm cậu giận đâu,” tôi bảo. “ Tớ đang nói thật đấy. Tớ sẽ rời vùng đất này, trời ạ, và tớ muốn cậu đi cùng tớ. Thôi nào. Nó sẽ là một chuyến phiêu lưu đấy.”
“ Tớ thậm chí còn không lái xe đi hết thị trấn ấy,” cậu nói. “ Điều gì làm cậu nghĩ tớ sẽ muốn đi học ở đấy?”
Cậu đứng dậy, nhìn chằm chằm vào mắt tôi, sau đó nhổ nước bọt xuống sân.
Năm ngoái, khi học lớp tám, chúng tôi đến Reardan để đấu với họ một trận bóng cờ. Rowdy là tiền vệ, người ném bóng và hậu vệ giữa, ngôi sao của đội, còn tôi là thằng bưng nước kém cỏi, và chúng tôi thua Reardan với tỷ số 45 – 0.
Tất nhiên, thua thì chả vui vẻ gì.
Chả ai muốn là kẻ thua cuộc cả.
Chúng tôi đều cáu nhặng lên và thề sẽ đánh bại bọn nó trong trận tiếp theo.
Nhưng, hai tuần sau đó, Reardan đến vùng Anh Điêng và hạ gục chúng tôi với tỷ số 56 – 10.
Vào mùa giải bóng rổ, Reardan thắng chúng tôi 72 – 45 và 86 – 50, hai trận thua duy nhất của chúng tôi trong cả mùa giải.
Rowdy ghi được hai mươi tư điểm ở trận đầu tiên và bốn mươi điểm ở trận thứ hai.
Tôi ghi được chín điểm mỗi trận, ném trúng 3 trên 10 cú ném ba-điểm tại trận đầu và 3 trên 15 trong trận thứ hai. Đó là hai trận đấu tồi tệ nhất của tô trong giải.
Vào mùa giải bóng chày, Rowdy đã ghi được ba home run trong trận đấu đầu tiên với Reardan và hai home run trong trận đấu thứ hai nhưng chúng tôi vẫn thua với tỷ số 17 – 3 và 12 – 2. Tôi được chơi cả hai trận, đánh trượt bảy lần và một lần bị ném bóng trúng người.
Điều đáng buồn là, lần bị ném trúng ấy là lần duy nhất tôi được ném bóng trong cả mùa giải.
Sau giải bóng chày, tôi dẫn đầu đội Quả bóng Hàn lâm của trường trung học cơ sở Wellpinit đi đấu với đội trường Reardan, và chúng tôi thua 50 – 1.
Phải rồi, chúng tôi chỉ trả lời đúng có một cậu hỏi.
Tôi là đứa duy nhất trong đám cả da trắng lẫn da đỏ, biết rằng Charles Dickens là tác giả “ Truyện hai thành phố” (1). Và để tôi nói cho mà nghe, những đứa trẻ Anh Điêng chúng tôi đã thể hiện ra sao còn bọn Reardan thì thể hiện tuyệt vời.
Bọn ấy rất cừ.
Chúng nó biết mọi thứ.
Và chúng rất xinh đẹp.
Chúng đều xinh đẹp và thông minh.
Chúng đều xinh đẹp, thông minh và hoành tráng.
Chúng tràn đầy hy vọng.
Tôi không biết liệu hy vọng có màu trắng không. Nhưng tôi biết rằng hi vọng đối với tôi giống như một sinh vật thần thoại.
Trời ạ, tôi sợ bọn Reardan ấy, và có thể là tôi sợ cả hy vọng nữa, nhưng Rowdy thì ghét cay ghét đắng tất cả những thứ ấy.
“ Rowdy,” tô nói. “ Ngày mai tớ sẽ đến Reardan.”
Lần đầu tiên cậu thấy tôi đang nghiêm túc, nhưng cậu không muốn tôi nghiêm túc.
“ Cậu sẽ không đời nào làm thế đâu,” cậu nói. “ Cậu quá sợ sệt.”
“ Tớ sẽ đi,” tôi nói.
“ Không đời nào, cậu là một thằng nhát gan.”
“ Tớ sẽ làm.”
“ Cậu là thằng thỏ đế.”
“ Ngày mai tớ sẽ đến Reardan.”
“ Cậu nói thật đấy à?”
“ Rowdy,” tôi nói. “ Thật 100%.”
Cậu ho một cái rồi quay lưng lại với tôi. Tôi chạm vào vai cậu. Sao tôi lại đi chạm vào vai cậu ấy nhỉ? Tôi không biết nữa. Tôi thật ngu ngốc. Rowdy liền quay lại đẩy tôi ra.
“ Đừng có chạm vào tao, đồ pê – đê thiểu năng!” cậu hét lên.
Tim tôi như vỡ thành mười bốn miếng, mỗi miếng cho một năm Rowdy và tôi là bạn thân.
Tôi bắt đầu khóc.
Điều này không có gì bất ngờ, nhưng Rowdy cũng bắt đầu khóc, và cậu ghét thế. Cậu quệt mắt, nhìn trừng trừng vào bàn tay ướt của mình, và hét lên. Tôi chắc rằng tất cả mọi người trong vùng đất này đều nghe được tiếng hét ấy. Đó là âm thanh khủng khiếp nhất mà tôi từng nghe thấy.
Đó là nỗi đau, hoàn toàn chỉ có nỗi đau.
“ Rowdy, tớ xin lỗi,” tôi nói. “ Tớ xin lỗi.”
Cậu vẫn tiếp tục gào thét.
“ Cậu có thể đi cùng tớ mà,” tôi nói. “ Cậu vẫn là bạn thân nhất của tớ.”
Miệng Rowdy đã thôi hét nhưng mắt cậu vẫn không ngừng gào lên.
“ Cậu luôn nghĩ là cậu giỏi hơn tôi,” cậu quát.
“ Không, không, tớ không nghĩ là tớ giỏi hơn bất cứ ai cả.Tớ nghĩ mình thua kém tất cả mọi người.”
“ Thế sao cậu lại đi?”
“ Tớ phải đi. Tớ sẽ chết nếu tớ không đi khỏi đây.”
Tôi lại chạm vào vai cậu một lần nữa và lần này thì Rowdy rùng mình.
Đúng, tôi lại chạm vào cậu lần nữa.
Không hiểu tôi là thằng ngốc kiểu gì nhỉ?
Tôi là kiểu thằng ngốc bị ăn một quả đấm trời giáng vào mặt từ người bạn thân nhất.
Bốp! Rowdy đấm tôi.
Bốp! Tôi ngã xuống đất.
Bốp! Mũi tôi chảy máu như pháo hoa.
Tôi nằm im trên mặt đất một hồi lâu sau khi Rowdy bỏ đi. Tôi ngu ngốc nghĩ rằng thời gian sẽ đứng yên nếu tôi nằm yên. Nhưng cuối cùng tôi cũng phải đứng dậy, và sau khi đứng dậy, tôi biết rằng người bạn thân nhất của tôi đã trở thành kình địch của tôi.