Nhật kí hoàn toàn có thật của một người Anh Điêng bán thời gian (6)

ĐI LÀ ĐI

ĐI LÀ ĐI

Sau khi thầy P đi khỏi, tôi vẫn ngồi ngoài hiên một lúc lâu, ngẫm nghĩ về cuộc đời mình. Tôi phải làm gì bây giờ? Tôi thấy mình như vừa bị chính cuộc sống đá cho một phát vào mông.
Tôi vui lắm khi thấy bố mẹ đi làm về.
“ Chào con, người đàn ông bé nhỏ,” bố nói.
“ Chào bố mẹ ạ.” 
“ Junior, sao trông con buồn vậy?” mẹ hỏi. Bà là người tinh ý.
Tôi không biết phải mở lời thế nào, vì thế tôi tuôn ra câu hỏi lớn nhất.
“ Ai là người có nhiều hi vọng nhất ạ?” tôi hỏi.
Bố mẹ nhìn nhau. Họ chăm chú nhìn vào mắt nhau, bạn biết không, giống như họ có ăng ten và đang gửi tín hiệu vô tuyến qua lại ấy. Sau đó họ quay ra nhìn tôi.
“ Bố mẹ trả lời đi ạ,” tôi nói. “ Ai là người có nhiều hy vọng nhất ạ?”
“ Người da trắng,” bố mẹ tôi đồng thanh.
Đó chính xác là điều tôi nghĩ họ sẽ nói, thế nên tôi thốt ra điều bất ngờ nhất họ từng nghe thấy tôi nói.
“ Con muốn chuyển trường,” tôi nói.
“ Con muốn học ở Hunters sao?” mẹ hỏi.
Đó là một ngôi trường khác ở phía Tây của vùng đất này, đầy bọn trẻ con Anh Điêng nghèo và bọn trẻ con da trắng còn nghèo hơn. Đúng vậy, có nơi trên thế giới này mà người da trắng nghèo hơn người Anh Điêng.
“ Không ạ,” tôi đáp.
“ Vậy con muốn học ở Springdale à?” bố hỏi.
Đó là một trường nằm ở biên giới của vùng đầy bọn trẻ con Anh Điêng nghèo nhất và bọn trẻ con da trắng còn nghèo – hơn – cả – nghèo – nhất. Đúng thế, có nơi trên thế giới này mà người da trắng thậm chí còn nghèo hơn mức bạn có thể tưởng tượng được.
“ Con muốn học ở Reardan,” tôi tuyên bố.
Reardan là một thị trấn nông nghiệp màu mỡ của người da trắng nằm trong cánh đồng lúa mì cách vùng đất của người Anh Điêng đúng hai mươi hai dặm. Và nó là một thị xã, có thể nói như vậy, đầy nông dân, những người da trắng nghèo, cảnh sát phân biệt chủng tộc chặn lại tất cả những người Anh Điêng lái xe qua.
Khi tôi còn nhỏ, trong vòng một tuần, bố bị chặn lại ba lần vì LXAĐ(1). Lái Xe khi là người Anh Điêng.
Nhưng Reardan có một trong những ngôi trường nhỏ tốt nhất bang, với một phòng máy tính, một phòng thực hành hóa đồ sộ, một câu lạc bộ kịch và hai nhà thi đấu bóng rổ.
Bọn trẻ ở Reardan là những đứa thông minh nhất và khỏe mạnh nhất. Bọn nó đỉnh nhất.
“ Con muốn học ở Reardan,” tôi nhắc lại. Tôi không thể tin là mình đang nói điều này. Đối với tôi, nó có vẻ thật như nói câu, “ Con muốn bay lên mặt trăng.”
“ Con chắc chứ?” bố mẹ tôi hỏi.
“ Vâng,” tôi nói.
“ Khi nào con muốn bắt đầu học?” bố mẹ tôi hỏi.
“ Ngay bây giờ,” tôi nói. “ Ngày mai ạ.”
“ Con chắc chứ?” bố mẹ tôi hỏi. “ Hay là chờ đến khi nghỉ giữa kỳ. Hoặc đến năm tới. Một khởi đầu mới.”
“ Không, nếu con không đi ngay, con sẽ không bao giờ đi được. Con phải đi ngay bây giờ.”
“ Được thôi,” họ nói.
Ừ, với bố mẹ tôi thì dễ thế thôi. Gần giống như là họ đang chờ tôi hỏi họ liệu tôi có thể học ở Reardan không, kiểu như họ là nhà ngoại cảm vậy.
Ý tôi là, họ vẫn biết là tôi kì quặc và có nhiều hoài bão, thế nên có lẽ họ nghĩ tôi sẽ làm những chuyện kì quặc nhất có thể. Và đi học ở Reardan thực sự là một ý tưởng lạ lùng. Nhưng không có gì kì quặc khi bố mẹ đồng ý với kế hoạch của tôi nhanh đến vậy. Họ muốn chị tôi và tôi có cuộc sống tốt hơn. Chị tôi trốn chạy để chìm đắm trong thế giới riêng, còn tôi trốn chạy vì tôi muốn tìm thấy một điều gì đó. Bố mẹ yêu tôi nhiều lắm nên muốn giúp tôi mà thôi. Đúng thế, bố là sâu rượu và mẹ từng là bợm nhậu, nhưng họ không muốn con mình biến thành những kẻ tối ngày say xỉn.
“ Sẽ rất khó khăn mới chuyển con đến được Reardan,” bố nói. “ Chúng ta không có tiền để chuyển đến đó sống. Và sẽ chẳng có xe buýt nào của trường đi đến tận đây.”
“ Con sẽ là người đầu tiên rời vùng đất Anh Điêng theo kiểu này,” mẹ nói. “ Những người Anh Điêng ở đây sẽ giận con lắm đấy.”
Trời, tôi chợt nhận ra là những người cùng bộ lạc sẽ tra tấn tôi.

Leave a Reply

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Developed by Tiepthitute
Developed by Tiepthitute