Bởi vì hình học không phải là một đất nước ở đâu đó gần Pháp
Tôi mười bốn tuổi và hôm nay là ngày đầu tiên tôi tới trường trung học. tôi rất vui vì điều đó. Và trên tất thảy tôi háo hức vì lớp hình học đầu tiên của mình.
Đúng tôi phải thừa nhận rằng hình tam giác cân làm tôi thấy kích thích.
Hầu hết đám con trai, bất kể tuổi tác, đều hào hứng với những đường cong và đường tròn, nhưng tôi thì không. Đừng hiểu nhầm tôi. Tôi thích các cô gái và những đường cong của họ. tôi rất thích phụ nữ và những đường cong còn cong hơn của họ.
Tôi ngồi hàng giờ trong phòng tắm cùng với một cuốn tạp chí có cả nghìn bức ảnh của các ngôi sao màn bạc khỏa thân.
Phụ nữ khỏa thân + tay phải = hạnh phúc hạnh phúc vui vẻ vui vẻ.
ờ, đúng thế. Tôi thừa nhận là tôi óc thủ dâm.
Tôi tự hào về việc ấy.
Tôi giỏi việc ấy.
Tôi thuận cả hai tay.
Nếu như có giải đấu Thủ dâm hạng Chuyên nghiệp, thế nào tôi cũng giành giải nhất và kiếm được hàng triệu đô la.
Có thể bạn đang nghĩ, “Này, cậu không nên công khai nói về chuyện thủ dâm.”
Chà, thật không may, tôi sẽ vẫn nói vì AI AI cũng làm chuyện đó. Và AI AI cũng thích chuyện đó.
Nếu Chúa không muôn chúng ta thủ dâm, Người đã không cho chúng ta ngón tay cái.
Vì vậy tôi tạ ơn Chúa vì ngón tay cái của mình.
Nhưng, vấn đề là, dù tôi và ngón tay cái ở cùng với những đường cong phụ nữ chỉ có trong tưởng tượng bao lâu đi nữa, tôi vẫn yêu các góc vuông của những tòa nhà hơn nhiều.
Khi còn bé tí, tôi thường bò xuống gầm giường, rúc vào một xó mà ngủ. tôi thấy thật ấm áp và an toàn khi dựa vào hai bức tường cùng một lúc.
Lên tám, chín và mười tuổi tôi thường ngủ trong tủ quần áo phòng mình, cửa đóng chặt. tôi chỉ dừng chuyện đó lại khi chị tôi, Mary, nói rằng tôi chỉ đáng cố tìm đường quay rở lại tử cung mẹ mà thôi.
Câu nói ấy phá hỏng toàn bộ vụ ngủ trong tủ của tôi.
Đừng hiểu sai tôi. Tôi không có vấn đề gì với tử cung của mẹ tôi cả. rốt cuộc thì tôi sinh ra từ đó cơ mà. Vì thế phải nói rằng tôi ủng hộ tử cung. Nhưng tôi chả có hứng thú với việc quay trở lại ngôi nhà ấy, nói một cách ẩn dụ là thế.
Chị tôi rất giỏi phá hỏng các thứ.
Hết cấp ba, chị tôi dừng sựng lại. Không vào đại học, không đi làm. Không làm bất cức một việc gì. Hơi chán đời thì phải, tôi đoán vậy. nhưng chị còn xinh đẹp, khỏe mạnh và vui tính. Chi là người xinh xắn nhất, khỏe mạnh nhất, vui tính nhất từng dành hai mươi ba tiếng một ngày một mình dưới tầng hầm.
Chị điên rồ và tùy tiện đến mức chúng tôi gọi chị là Mary Chạy Trốn. tôi không giống chị một tí nào cả. tôi là người bất biến. tôi thấy háo hức với cuộc đời.
Tôi thấy háo hức với trường học.
Rowdy và tôi lên kế hoạch chơi bóng rổ ở trường trung học.
Năm ngoái, Rowdy và tôi là hai cầu thủ cừ nhất của đội lớp tám. Nhưng tôi không nghĩ mình sẽ thành một cầu thủ giỏi ở trường trung học.
Rowdy gần như chắc chắn sẽ bắt đầu chơi cho đội tuyển trường ngay từ năm thứ nhất, nhưng tôi nghĩ bọn con trai to lớn hơn và chơi tốt hơn sẽ đè bẹp tôi. Ném bóng vào rổ khi chơi cùng bọn lớp Tám chỉ là chuyện nhỏ; nhưng để ghi điểm đối với bọn quái vật ở trung học thì lại là vấn đề hoàn toàn khác.
Chắc tôi sẽ là cầu thủ dự bị ở đội C trong khi Rowdy tiên tới vinh quang và danh vọng của đội tuyển bang.
Tôi hơi lo Rowdy sẽ bắt đầu kết bạn với những gã lớn tuổi hơn và bỏ rơi tôi.
Tôi cũng lo là cậu sẽ bắt đầu chọc ghẹo tôi.
Tôi sợ rằng cậu có thể sẽ ghét tôi như bao người khác.
Nhưng tôi vui hơn là sợ.
Tôi biết những thằng khác sẽ trù tôi vì tỏ ra hào hứng với trường học đến mức này. Nhưng tôi chẳng quan tâm.
Khi tôi đang ngồi trong lớp học năm nhất của trường trung học Wellpinit thì thầy P thong thả bước vào với một hộp đầy sách giáo khoa môn hình học.
Và để tôi nói cho mà nghe, thầy P trông kỳ cục lắm.
Nhưng cho dù trông thầy có kỳ cục thế nào, điều kỳ cục nhất ở thầy P là đôi khi thầy ấy quên đến trường.
Để tôi nhắc lại nhé: THẦY P THỈNH THOẢNG CÒN QUÊN ĐẾN TRƯỜNG!
Đúng thế, chúng tôi phải cứ một đứa chạy đến khu nhà giáo viên đằng sau trường để đánh thức thầy P dậy vì thầy lúc nào cũng ngủ say như chết trước cái ti vi.
Phải. Thầy P đôi khi còn dạy học trong bộ đồ ngủ.
Thầy là một lão già ngớ ngẩn kỳ cục, nhưng hầu hết bọn học sinh đều thích thầy vì thầy không đòi hỏi quá nhiều ở chúng tôi. Làm sao bạn có thể trông mong học sinh mình chăm học trong khi chính bạn đang đứng trên bục giảng với bộ quần áo ngủ và đôi dép lê cơ chứ?
Và ừ, tôi biết là điều này hơi kỳ quặc, nhưng đúng là bộ lạc nuôi tất cả các giáo viên trong những ngôi nhà một-phòng-ngủ và mấy cái nhà xe di động mốc meo cũ kỹ ở đằng sau trường. bạn không thể dạy học ở trường này nếu không sống trong khu ấy. nó giống như một loại trang trại nhà tù-cơ-quan cho những nhà cải cách thuộc phe Tự do, da trắng, ăn chay, và những vị cứu tinh truyền giáo thuộc phe Bảo thủ, da trắng này.
Một vài giáo viên còn bắt chúng tôi ăn hạt thức ăn của chim để chúng tôi cảm thấy gần gũi hơn với trái đất, trong khi số khác lại ghét chim chóc vì theo lời họ chúng là tay sai của Quỷ Sa tăng. Chẳng khác gì được Jekyll và Hyde (1) dạy học.
Nhưng thầy P không phải là người theo đảng Dân chủ, đảng Cộng hòa, đạo Thiên Chúa hay thờ phụng quỷ Satan cuồng loạn. Thầy chỉ buồn ngủ mà thôi.
Nhưng một số người tin chắc thầy ấy là kiểu như một tay thư ký người Sicily đã làm chứng chống lại bọn mafia, nay đang phải ẩn mình trong Chương trình Di chuyển Nhân chứng bí mật ấy.
Tôi thấy điều này cũng có cái lý ngớ ngẩn của nó.
Nếu như chính phủ muốn giấu một ai đó, chắc không óc nơi nào biệt lập hơn vùng Anh Điêng của chúng tôi nữa, vì vùng này nằm cách Quan Trọng cỡ một triệu dặm về phía Bắc và Hạnh Phúc hai tỷ dặm về phía Tây. Nhưng thật tình là tôi nghĩ mọi người quá quan tâm đến phim Gia đình Soprano mà thôi.
Trên hết, tôi nghĩ thầy P là một ông lớn tuổi cô độc và đã từng là một ông trẻ tuổi cô độc.
Vì một vài lý do tôi không hiểu nổi, nhưng người da trắng cô độc rất thích giao du với những người Anh Điêng cô độc hơn mình.
“Được rồi, các em, chúng ta bắt đầu nào,” thầy P vừa nói vừa phát sách hình học. “Hay là chúng ta làm gì đó kỳ cục và bắt đầu từ trang một nhé?”
Tôi cầm lấy quyển sách của mình, mở ra.
Tôi muốn ngửi nó.
Trời, tôi muốn hôn nó.
Đúng thế, hôn nó.
Phải, tôi là một người thích hôn sách.
Có thể việc đó hơi dâm tục nhưng cũng lại có vẻ lãng mạng và thong minh tuyệt đỉnh.
Nhưng tôi và đôi môi của mình sựng lại khi tôi nhìn thấy dòng chữ này bên trong bìa sách:
QUYỂN SÁCH NÀY LÀ CỦA AGNES ADAMS
Ờ, chắc giờ bạn đang tự hỏi, “Agnes Adams là ai?”
Rồi, để tôi nói cho bạn biết. Agnes Adams là mẹ tôi. MẸ TÔI! Và Adams là tên thời con gái của bà.
Điều đó có nghĩa là bà sinh ra trong nhà Adam và vẫn là người nhà Adam khi viết tên mình lên cuốn sách này. Và khi sinh tôi, bà đã ba mươi rồi. Đúng thế, điều đó nghĩa là tôi đang nhìn một cuốn sách hình học già hơn tôi ít nhất ba mươi tuổi.
Tôi không thể tin nổi.
Việc này chẳng phải rất kinh khủng sao?
Ngôi trường và bộ lạc của tôi nghèo khổ thảm thương đến độ chúng tôi phải học lại chính những cuốn sách khỉ gió mà bố mẹ mình đã từng học. Đấy đúng thật là điều thảm thương nhất trên thế giới.
Và để tôi nói bạn nghe, cái quyển sách hình học cũ rích tả tơi này đánh một đòn vào trái tim tôi với công lực của một quả bom nguyên tử. Những hy vọng và ước mơ của tôi trôi đi theo đám mây hình nấm. Bạn sẽ làm gì khi mà cả thế giới tuyên bố chiến tranh hạt nhân với bạn?