Nhật kí hoàn toàn có thật của một người Anh Điêng bán thời gian (3)

Trả thù là tên đệm của tôi

Trả thù là tên đệm của tôi

Sau khi Oscar chết, tôi chán nản đến nỗi định bò vào một cái hố và biến mất mãi mãi.

Nhưng Rowdy đã ngăn tôi lại.

“Cậu có bỏ đi cũng không ai để ý đâu,” cậu ấy nói. “Cho nên thà cậu gắng chịu còn hơn.”

Đó không phải là tình thương cứng rắn sao?

Rowdy là cậu bé cứng rắn nhất vùng này. Cậu dài người, chắc thịt và khỏe như con rắn.

Trái tim cậu cứng rắn và đọc hại như rắn vậy.

Nhưng cậu là bạn chí cốt của tôi và quan tâm đến tôi, cho nên luôn luôn nói thật với tôi.

Và Rowdy nói đúng. Sẽ khôn có ai nhớ đến tôi nếu tôi biến mất.

Ừ thì, Rowdy sẽ nhớ tôi, nhưng cậu sẽ không bao giờ thừa nhận. Cậu quá cứng rắn nên không thể bộc lộ cái cảm xúc ấy.

Nhưng ngoài Rowdy, bố mẹ, chị và bà tôi, sẽ không một ai còn nhớ đến tôi.

Tôi là một số không tại vùng đất này. Và nếu bạn trừ không cho không, bạn vẫn được một con không. Vậy ý nghĩ của phép trừ là gì khi mà câu trả lời luôn giống nhau?

Vậy nên tôi cắn răng chịu đựng.

Tôi hải làm vậy, tôi nghĩ thế, nhất là vì Rowdy đang trải qua một trong những mùa hè kinh khủng nhất của đời mình.

Bố cậu rượu chè be bét rồi lại đánh hai mẹ con Rowdy lên bờ xuống ruộng, vì vậy Rowdy và mẹ lúc nào cũng ra đường với khuôn mặt thâm tím và xây xước hết cả.

“Đây là sơn xung chiến,” Rowdy lúc nào cũng nói thế. “Nó chỉ làm tớ trông cứng rắn hơn mà thôi.”

Và tôi thấy nó làm cho cậu trông cứng rắn hơn thật, vì Rowdy không bao giờ cố che giấu vết thương của cậu. Cậu đi lại trong vùng Anh Điêng với một con mắt bầm tím và cái môi rách.

Sáng nay cậu khập khiễng đi sang nhà chúng tôi, ngồi phịch xuống ghế, lăng cái đầu gối bị bong gân lên bàn, cười khẩy.

Cậu quấn băng quanh tai bên trái.

“Đầu cậu làm sao thế?” tôi nói.

“Bố nói tớ không chịu nghe lời gì cả,” Rowdy đáp. “Thế là ông ấy uống say tưng bừng và ra sức làm cho tai tớ to lên một chút.”

Bế mẹ tôi cũng đều là sâu rượu cả, nhưng họ không bạo lực như vậy. Không hề. Đôi lúc họ lờ tôi đi. Đôi lúc họ quát tôi. Nhưng họ không bao giờ, không bao giờ đánh tôi. Thậm chí tôi còn chưa bao giờ bị tét vào mông. Thật đấy. Tôi nghĩ mẹ tôi thỉnh thoảng cũng muốn lôi cổ tôi lại mà cho một cái tát nhưng bố tôi chưa một lần để chuyện ấy xảy ra cả.

Ông không tin vào việc trừng phạt bằng bạo lực, ông tin vào việc lạnh lùng nhìn tôi chằm chằm đến hộ tôi biết thành một viên đá có vỏ đá và nhân đá.

Căn nhà của tôi là một nơi an toàn, vì vậy Rowdy gần như suốt ngày ở nhà tôi. Như thể cậu là một thành viên trong gia đình tôi vậy, một người anh và một người con nữa.

“Cậu muốn xuống hội tế lễ không?” Rowdy hỏi.

“Thôi,” tôi nói.

Bộ lạc Spokane tổ chức hội tế lễ mỗi năm một lần vào Ngày Lao Động cuối tuần. Đây là hội tế lễ lần thứ 127, sẽ có hát hò, múa võ, đánh bạc, kể chuyện, cười nói, bánh mì rán, hamburger, xúc xích, đồ thủ công mỹ nghệ, và rất nhiều vụ ẩu đả do say rượu.

Tôi không muốn dính líu một ít gì đến nó.

Ừ thì, nhảy múa và hát hò rất hay. Tuyệt vời, phải nói vậy mới đúng, nhưng tôi sợ những người Anh Điêng không phải là vũ công hay ca sĩ. Những người Anh Điêng bất tài, hát sai nhịp, lạc điệu này rất có thể sẽ say mèm và đánh ơi bời bất cứ thằng ất ơ nào đứng sẵn quanh đó.

Và tôi lúc nào cũng là thằng ất ơ sẵn có nhất.

“Thôi nào,” Rowdy nói. “Tớ sẽ bảo vệ cậu.”

Cậu biết là tôi sợ bị ăn đòn. Và cậu cũng biết gần như chắc chắn là sẽ phải đánh nhau vì tôi.

Từ khi chúng tôi sinh ra là Rowdy đã bảo vệ tôi rồi.

Cả hai chúng tôi cùng bị đẩy vào thế giới này vào mùng 5 tháng Mười một năm 1992, ở bệnh viện Sacred Heart tại Spokane. Tôi già hơn Rowdy hai tiếng đồng hồ. Tôi sinh ra đã hỏng hóc và méo mó hết cả lên, còn cậu ấy sinh ra đã khùng khùng.

Cậu lúc nào cũng khóc lóc, gào thét, tay đấm, chân đá.

Cậu cắn vú mẹ khi bà ấy cố gắng cho cậu bú. Cậu cứ cắn mãi đến cuối cùng bà ấy đành chịu và cho cậu uống sữa hộp.

Từ ấy đến giờ cậu chẳng thay đổi gì nhiều.

Tất nhiên, nói thế không có nghĩa là lên mười bốn tuổi cậu vẫn chạy lung tung cắn ngực phụ nữ, tuy nhiên cậu vẫn đấm đá và khạc nhổ.

Vụ ẩu đả đều tiên của cậu diễn ra hồi mẫu giáo. Cậu một mình cấp ba thằng lớp một vì một thằng trong bọn đã ném một mẩu đá khi chơi trò ném tuyết. Rowdy hạ gục bọn nó ngon ơ.

Sau đó cậu còn đám cả thầy giáo khi ông đến can vụ đánh nhau.

Cậu không hề làm thầy giáo đau, một chút cũng không, nhưng trời ạ, để tôi kể mà ngheo, thầy giáo tức xì khói.

“Mày có vấn đề ở chỗ nào thế hả?” thầy quát tướng lên.

“Chỗ nào cũng có!” Rowdy gào lại.

Rowdy đánh nhau với tất cả mọi người.

Cậu đánh con trai lẫn con gái.

Đàn ông và đàn bà.

Cậu oánh cả những con chó lạc.

Chết tiệt, cậu còn uýnh thời tiết nữa chứ.

Cậu đấm tới tấp tưng bừng khói lửa vào cơn mưa.

Thật đấy.

“Thôi nào, đồ thỏ đế,” Rowdy nói. “Đến hội tế lễ đi. Cậu không thể trốn trong nhà mãi được. Cậu sẽ biến thành quỷ hay gì gì đấy mất.”

“Nhỡ có ai bắt nạt tớ thì sao?” tôi hỏi.

“Thì tớ sẽ bắt nạt lại họ.”

“Nhớ ai đấy móc mũi tớ thì sao?” tôi hỏi tiếp.

“Thì tớ cũng sẽ móc mũi họ.” Rowdy trả lời.

“Cậu là người hung của tớ,” tôi nói.

“Đến dự buổi tế lễ đi mà,” Rowdy giục. “Đi mà.”

Rowdy mà tỏ ra lịch sự như thế thì đúng là một chuyện trọng đại.

“Được rồi, được rồi,” tôi nói.

Thế là Rowdy và tôi đi bộ ba dặm đến chỗ hội tế lễ. Trời tố, khoảng tám giờ gì đó, những người đánh trống hát hò đang rất náo nhiệt và vui vẻ.

Tôi thấy rạo rực cả người. Nhưng tôi cũng đang bị giảm thân nhiệt.

Hội tế lễ ở Spokane luôn nóng bức vào ban ngày và lạnh cóng vào ban đêm.

“Đáng lẽ tớ nên mặc áo khoác,” tôi nói.

“Mạnh mẽ lên,” Rowdy an ủi.

“Đi xem mấy vũ công gà đi,” tôi nói.

Tôi thấy mấy vũ công gà thật là hay bởi vì, ừ thì bởi vì họ nhảy giống gà. Và ạn biết là tôi thích gà đến mức nào rồi đấy.

“Trò dở hơi này chán quá,” Rowdy kêu ca.

“Xem một lúc thôi,” tôi nói. “Rồi thì ta đi đánh bạc hay gì gì đấy cũng được.”

“Ok,” Rowdy nói. Cậu là người duy nhất lắng nghe khi tôi nói. Chúng tôi len lỏi qua những xe con đang đỗ, xe tải, xe thể theo, xe cắm trại, lều nhựa, những lều vải da hươu.

“Này, đi mua vày chai whisky lậu đi,” Rowdy nói. “Tớ có năm đô đây.”

“Đừng có say mèm đấy,” tôi nói. “Cậu sẽ chỉ thành ra xấu xí thôi.”

“Tớ xấu xí sẵn rồi,” Rowdy nói.

Cậu cười to, vấp phải một cây cọc lều, thế là ngả vào chiếc ô tô. Mặt cậu đập vào cửa kính còn vai va phải gương chiếu hậu.

Cảnh tượng trông khá hài hước, nên tôi phá lên cười.

Đó là một sai lầm.

Rowdy tức điên.

Cậu xô tôi xuống đất và suýt nữa đánh tôi. Cậu vung chân lên, song đến giây cuối cùng lại thụt lại. Tôi hiểu cậu muốn đánh tôi vì đã cười cợt cậu ấy. Nhưng tôi là bạn cậu, bạn thân nhất và duy nhất trên đời. Cậu không thể đánh tôi. Vì thế cậu lấy một túi rác đầy những chai bia rỗng quăng thật mạnh vào chiếc ô tô.

Kính vỡ rơi khắp nơi.

Đoạn Rowdy lấy một cái xẻng ai đó vừa dung để đào lỗ nướng thịt, hung hổ tiến đến chiếc xe. Rồi đánh xe túi bụi.

Binh! Bốp! Beng!

Cậu đập lõm cửa xe, vỡ cửa kính và đánh văng hết gương.

Tôi sợ Rowdy và sợ răng tôi sẽ bị nhốt vào tù vì tội phá hoại, nên tôi bỏ chạy.

Đó là một sai lầm.

Tôi chạy đúng vào trại của anh em nhà Andruss. Nhà Andruss – gồm John, Jim và Joe – là bộ ba ác độc nhất trong lịch sử nhân loại.

“Này, nhìn kìa,” một thằng trong bọn chúng nói. “Đầu Thủy Điện đấy.”

Đúng, bọn khốn này đang lấy bệnh rối loạn não của tôi ra làm trò đùa. Duyên quá, nhỉ?

“Không, nó không phải là Thủy Điện,” một đứa khác trong anh em chúng nói. “Nó tên là Khí Hiđrô.”

Tôi không biết ai đã nói câu đó. Tôi không thể phân biệt được ai với ai. Tôi quyết định chạy tiếp, nhưng một thằng tóm được tôi và đẩy cho một thằng khác. Ba anh em xô đẩy tôi qua lại. họ đang chơi trò đuổi bắt với tôi.

Tôi ngã. Một trong ba anh em xách tôi dậy, rũ sạch bụi khỏi người tôi, sau đó lên gối vào hang tôi.

Tôi lại ngã, ôm cứng lấy hạ bộ và gắng không gào lên.

Anh em nhà Andruss cười sằng sặc, bỏ đi.

À, nhân tiện, tôi đã nói bộ ba nhà Andruss ba mươi tuổi rồi chưa nhỉ?

Đàn ông đàn ang gì lại đi đánh một thằng nhóc mười bốn tuổi?

Bọn khốn mạt hạng.

Tôi đang nằm trên mặt đất, thận trọng che bộ hạ như con sóc khư khư ôm hạt dẻ thì Rowdy bước tới.

“Ai làm cậu ra nông nỗi này?” cậu hỏi.

“An hem nhà Andruss,” tôi nói.

“bọn chúng có đánh vào đầu cậu không?” Rowdy hỏi. Cậu biết não tôi rất yếu. Nếu bọn nhà Andruss ấy mà đấm thủng một lỗ ở cái bể cá trong sọ tôi, có khi tôi sẽ làm ngập cả cái hội tế nễ này mất.

“Não tớ không sao cả,” tôi nói. “Nhưng bộ ‘bi’ tớ thì sắp tiêu rồi.”

“Tớ sẽ giết lũ khốn đó,” Rowdy nói.

Tất nhiên là Rowdy không giết bọn chúng, nhưng chúng tôi đã nấp ở gần trại của an hem nhà Andruss đến ba giờ sáng. Chúng loạng choạng quay trở về và ngủ say như chết trong lều. sau đó Rowdy lẻn vào, cạo sạch long mày và cắt hết bím tóc của chúng.

Đó là điều kinh khủng nhất bạn có thể làm với một người Anh Điêng. Phải mất đến mấy năm họ mới nuôi được từng ấy tóc. Thế mà Rowdy cắt phéng chúng đi trong vòng năm giây.

Tôi quý Rowdy vì đã làm vậy tuy thấy mình thật tội lỗi bởi yêu quý cậu vì lý do ấy. nhưng thật tuyệt khi rửa được thù.

Anh em nhà Andruss không bao giờ tim ra ai là người cạo long mày và cắt tóc chúng. Rowdy tung tin đồn rằng một nhóm người Anh Điêng Makah đến từ vùng duyên hải đã làm việc này.

“Ta không thể tin bọn săn cá voi đấy được,” Rowdy nói. “Chúng có thể làm bất cứ điều gì.”

Nhưng trước khi bạn nghĩ Rowdy chỉ giỏi trả thù, đập phá ô tô, dầm mưa, hay người, hãy để tôi nói cho bạn một điều, hay ho về cạ cứng của tôi: cậu ấy mê truyện tranh.

Nhưng không phải là thể loại truyện siêu nhân như Siêu nhân mù hay Dị nhân . không, cậu ấy đọc toàn mấy cái truyện nhí nhố hồi xưa, như Richie Rich, Archie và Casper – Con ma thân thiện. toàn truyện con nít. Cậu giấu trúng ở một cái lỗ trên tường sau tủ quần áo trong phòng ngủ của mình. Hầu như ngày nào tôi cũng sang nhà cậu và hai đứa cùng đọc những quyển truyện tranh ấy.

Rowdy đọc truyện không nhanh lắm, nhưng được cái kiên trì. Và cậu cứ cười hoài cười mãi mấy truyện cười ngớ ngẩn, cho dù đã đọc cuốn đó bao nhiêu lần rồi.

Tôi thích tiếng cười của Rowdy. Tôi không thường xuyên được nghe cậu cười, nhưng tiếng cười cậu lúc nào cũng đại loại như một tràng những ha-ha, hô-hô và hi-hi.
( ảnh đúng như vậy nha k phải ta cố tình vẽ bây lên hình đâu mà thực ra Rowdy rất ghét bị vẽ, nên khi Junior vẽ mà bị Rowdy hỏi khiến cậu ta hốt hoảng mà gạch nguệch ngoạc.)  {:403:} 
Tôi thích làm cho cậu cười. còn cậu thích tranh của tôi lắm.

Cậu cũng là một đứa mơ mộng cao xa, nhí nhố giống hệt tôi vậy. cậu thích giả vờ rằng mình sống trong thế giới của truyện tranh. Tôi cho là vì cuộc sống ảo trong truyện hơn hẳn cuộc sống thực của cậu.

Vì thế tôi vẽ tranh để làm cho cậu vui, cho cậu một thời giới khác để mơ mộng.

Tôi vẽ ước mơ của cậu.

Cậu chỉ kể những ước mơ của mình cho tôi nghe. Và tôi cũng chỉ nói với mỗi cậu về ước ao của mình.

Tôi tâm sự với cậu về những nỗi sợ của mình.

Tôi nghĩ có thể Rowdy là người quan trọng nhất trong cuộc đời tôi. Có khi còn quan trọng hơn cả gia đình tôi. Liệu bạn thân nhất của bạn có thể quan trọng hơn gia đình bạn không?

Tôi nghĩ là có thể.

Ý tôi là, dù gì, tôi cũng ở bên Rowdy nhiều hơn nhiều so với bất cứ ai khác.

Chúng ta làm vài phép toán thử xem.

Tôi tính ra là Rowdy và tôi đã ở cạnh nhau khoảng tám tiếng mỗi ngày trong vòng mười bốn năm nay.

Vậy là tám tiếng nhân với 365b ngày nhân với mười bốn năm.

Nghĩa là Rowdy và tôi đã có 40.880 tiếng bên nhau

Ai khác đều thua xa.

Tin tôi đi.

Không có thể chia cách tôi Rowdy và tôi.

Leave a Reply

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Developed by Tiepthitute
Developed by Tiepthitute