Nhật kí hoàn toàn có thật của một người Anh Điêng bán thời gian (29)

CHUYỆN VỀ NHỮNG CON RÙA

Khu Anh Điêng đẹp lắm.

Tôi nói thật lòng đấy.

Nhìn mà xem.

Thông mọc khắp mọi nơi. Hàng ngàn cây thông vàng. Hàng triệu. Tôi nghĩ bạn có thể cho rằng thông mọc lên là chuyện đương nhiên. Chúng chỉ là những cây thông. Nhưng chúng cao, khẳng khiu, xanh mướt, nâu gụ và sum suê.

Vài cây thông còn cao những hai bảy mét và đã hơn ba trăm tuổi.

Già hơn cả nước Mỹ.

Vài cây trong số đó còn sống khi Abraham Lincoln đang làm tổng thống.

Vài cây trong số còn sống khi George Washington làm tổng thống.

Vài cây trong số đó còn sống khi Benjamin Franklin ra đời.

Già thật chứ không đùa.

Có lẽ tôi đã trèo lên dễ đến một trăm cái cây khác nhau trong cuộc đời tôi. Có mười hai cây mọc trong sân sau nhà tôi. Năm nay hay sáu mươi cây khác mọc trong khu rừng nhỏ ở bên kia cánh đồng. Hai mươi hoặc ba mươi cây khác nữa mọc xung quanh thị trấn nhỏ bé của chúng tôi. Và một ít cây mọc ở tít sâu trong rừng.

Cái cây quái vật cao lớn kia mọc ở bên cạnh đường cao tốc đến West End, quá Hồ Rùa.

Cái cây đó cao hơn ba mươi mét nhiều. Có khi nó cao  tới hơn bốn lăm mét. Bạn có thể xây cả một ngôi nhà bằng lượng gỗ chỉ từ cái cây đó.

Khi chúng tôi còn nhỏ, tầm mười tuổi, Rowdy và tôi đã trèo lên cái cây khổng lồ ấy.

Có lẽ đó là một việc làm ngu ngốc. Ừ, được rồi, đó là một việc làm ngu ngốc. Chúng tôi không phải là thợ đốn gỗ hay gì cả. Cũng chẳng phải chúng tôi đã dùng cái gì khác ngoài tay, chân, và một chút may mắn ngẫu nhiên.

Nhưng ngày hôm ấy chúng tôi không hề sợ ngã.

Những ngày khác, thì ừ, tôi sợ bị ngã đến phát khiếp. Dù có lớn đến mức nào đi nữa, tôi nghĩ mình mãi mãi sợ bị ngã. Nhưng ngày hôm ấy tôi không hề sợ trọng lực. Bố khỉ, với tôi lúc ấy trọng lực còn không tồn tại.

Lúc đó là tháng Bảy. Nóng và khô như điên. Trời đã không mưa trong trong, dễ đến, sáu mươi ngày. Nóng kiểu khô hạn. Nóng kiểu bọ cạp. Nóng kiểu kền kền bay vòng vòng trên bầu trời.

Hầu như lúc nào Rowdy và tôi cũng chỉ ngồi dưới tầng hầm nhà tôi, nơi đó có lẽ mát hơn năm độ so với những chỗ khác trong nhà, chúng tôi đọc sách, xem ti vi và chơi điện tử.

Hầu như lúc nào hai chúng tôi cũng chỉ ngồi im, mơ màng về những cái điều hòa.

“ Khi tớ trở nên giàu có và nổi tiếng,” Rowdy nói, “tớ sẽ mua một căn nhà có điều hòa trong tất cả các phòng.”

“Ở cửa hàng Sears có những cái điều hào cỡ lớn làm mát được cả một căn nhà đấy,” tôi nói.

“ Chỉ môt cái máy thôi ư?” Rowdy hỏi.

“ Ừ, mình đặt nó ở bên ngoài, nối nó qua những lỗ thông hơi và mấy cái kiểu thế.”

“ Ái chà, cái đấy giá bao nhiêu?”

“ Hình như, vài ngàn đô lận, tớ nghĩ thế.”

“ Tớ không bao giờ có từng đó tiền cả.”

“ Cậu sẽ có tiền khi chơi ở giải NBA”

“ Đúng, nhưng có lẽ tớ sẽ chơi bóng rổ chuyên nghiệp ở Thụy Điển hoặc Na Uy hay Nga gì đó,và tớ sẽ không cần điều hòa. Có thể tớ sẽ sống trong một cái hang tuyết và nuôi tuần lộc hay gì đấy.”

“ Cái thằng này, cậu sẽ chơi bóng cho Seattle.”

“Thôi đi,còn lâu.”

Rowdy không tin tưởng vào bản thân mình. Không nhiều lắm. Vì thế, tôi quyết định vực tinh thần cậu dậy.

“ Cậu là đứa mạnh mẽ nhất ở khu Anh Điêng này đấy,” tôi nói.

“ Tớ biết,” cậu nói. 

“ Cậu là đứa nhanh nhất, khỏe nhất.”

“ Và cũng đẹp trai nhất nữa.”

“ Nếu tớ có một con chó có cái mặt giống mặt cậu, tớ sẽ cạo lông ở mông nó và dạy nó đi giật lùi.”

“ Tớ từng có một cái mụn trông giống cậu. Rồi tớ nặn ra. Xong thì trông nó còn giống cậu hơn.”

“ Có một lần, tớ ăn, đâu như, ba cái xúc xích và một bát xúp trai, sau đó bị đi tướt dây ra khắp sàn nhà, và trông nó giống cậu lắm.

“ Sau đó cậu đã ăn hết cả đống đó luôn,” Rowdy nói.

Chúng tôi cười đến vỡ cả bụng. Chúng tôi cười đến  đầm đìa cả mồ hôi.

“ Đừng làm tớ cười chứ,” tôi nói. “ Trời nóng quá thế này, cười cái nỗi gì.”

“Trời quá nóng không ngồi trong căn nhà này được. Đi bơi thôi.”

“ Ở đâu?”

“ Hồ Rùa.”

“ Ok,” tôi nói.

Nhưng tôi sợ Hồ Rùa.Nó là một cái hồ nhỏ, có lẽ chu vi chỉ khoảng một dặm. Có khi còn nhỏ hơn. Nhưng rất sâu, cực kỳ sâu. Chưa ai từng chạm đến đáy cả. Tôi không phải là đưa bơi giỏi cho lắm; vì thế lúc nào cũng lo nơm nớp sẽ bị chìm nghỉm rồi chết đuối, và họ sẽ không bao giờ, không bao giờ tìm thấy xác tôi.

Có năm, một số nhà khoa học đã đến đây với một vài  cái tàu ngầm cỡ nhỏ, cố dò cho ra đáy, nhưng cái hồ bị bồi lắng và bùn đọng khiến họ không nhìn thấy đáy được. Và mỏ urani ở gần đấy đã khiến máy radar/sonar (1) của họ bị nhiễu sóng, nên họ cũng không thể nhìn thấy bằng cách đó, do vậy họ chưa bao giờ xuống được tận đáy.

Cái hồ hình tròn.Tròn xoe. Vì thế, các nhà khoa học cho rằng chắc hẳn nó là một cái miệng núi lửa cổ xưa đang ngủ.

Phải, một ngọn núi lửa trong khu Anh Điêng!

Cái hồ sâu đến thế vì miệng núi lửa, các đường thông, ống dẫn dung nham và bao nhiêu những đường ống ấy xuống tít tận tâm trái đất.  Cái hồ đó, hình như nó sâu vô tận.

Có rất nhiều thần thoại và truyền thuyết xung quanh cái hồ đó. Ý tôi là, chúng tôi là người Anh Điêng, và chúng tôi thích bịa chuyện linh tinh về những cái hồ, bạn biết không?

Vài người nói rằng có tên Hồ Rùa vì hồ tròn và xanh như một cái mai rùa.

Số khác lại giữ quan điểm có tên là hồ Rùa vì nó từng là chỗ ở của một con rùa đang đớp đớp chuyên ăn thịt người Anh Điêng.
Một con  rùa kỷ Jura. Một con rùa trong phim của Steven Spielleg. Một con Kinh Kong đối đầu với một con Rùa Khổng Lồ Khu Anh Điêng.

Tôi không mấy tin vào cái thần thoại về con rùa khổng lồ. Tôi đã quá lớn và quá khôn nên không thể đi tin mấy chuyện đó. Nhưng tôi vẫn là người Anh Điêng, và chúng tôi thích bị dọa. Tôi không biết có chuyện  gì với chúng tôi. Nhưng chúng tôi thích các hồn ma. Chúng tôi thích quái vật.

Ấy vậy mà tôi lại thực sự rất sợ một câu chuyện khác về Hồ Rùa.

Bố tôi đã kể cho tôi nghe câu chuyện ấy.

Khi còn bé, ông đã nhìn thấy một con ngựa bị chết đuối ở Hồ Rùa rồi biến mất.

“ Một vài người khác nói rằng có một con rùa khổng lồ đã tóm lấy con ngựa,” bố kể. “ Nhưng họ nói dối. Họ chỉ giỡn mà thôi. Con ngựa đó rất là ngu. Vì nó quá ngu nên mọi người mới đặt cho nó cái tên là ngựa Ngu Ngốc.”

Thế là, con ngựa Ngu Ngốc đã chìm xuống dưới chiều sâu thăm thẳm của Hồ Rùa và tất cả mọi người cho rằng chuyện đến đó là kết thúc.

Nhưng ít tuần sau, xác của con ngựa Ngu Ngốc dạt vào bờ Hồ Benjamin, cách hồ Rùa mười dặm.

“ Tất cả mọi người chỉ nghĩ đơn giản rằng một kẻ thích đùa nào đó đã tìm thấy xác con ngựa rồi chuyển nó đi,” bố nói. “ Để hù dọa mọi người.”

Mọi người cười cái trò chơi khăm đó. Sau đó, một đám con trai quăng xác con ngựa lên phía sau xe tải, chở nó đến bãi rác, rồi hỏa thiêu nó.

Một câu chuyện đơn giản, phải không?

Không, chuyện không kết thúc ở đó.

“ Và, khoảng vài tuần sau khi họ đốt xác con ngựa, một lũ trẻ đang bơi ở Hồ Rùa thì cái hồ bùng cháy.”

ĐÚNG THẾ, CẢ CÁI HỒ BÙNG CHÁY!

Lũ trẻ đang bơi ở gần phía bến tàu. Vì cái hồ sâu đến vậy, hầu hết bọn trẻ đều bơi sát bờ. Ngọn lửa bắt đầu từ giữa hồ, nên bọn trẻ đều an toàn trèo được lên bờ trước khi tất cả cháy rủi như một cái bát tô đựng xăng.

“ Nó cháy trong vòng vài tiếng,” bố kể tiếp. “ Cháy rất mạnh và nhanh. Rồi sau đó tắt ngấm. Phụt một cái. Mọi người tránh xa cái hồ ít ngày rồi đi ra xem thiệt hại thế nào. Và hãy đoán xem họ đã tìm thấy cái gì? Xác con ngựa Ngu Ngốc lại đánh dạt vào bờ một lần nữa.

Mặc dù đã bị thiêu cháy ở bãi rác, sau đó lại bị thiêu cháy ở trong hồ lửa, xác con ngựa Ngu Ngốc vẫn không hề làm sao. Con ngựa vẫn chết, tất nhiên, nhưng không bị đốt cháy. Từ đấy trở đi, không ai bén mảng đến gần con ngựa. Họ cứ mặc kệ nó thối rữa ra. Nhưng phải mất một thời gian dài – quá dài. Hàng tuần liền, cái xác vẫn nằm đó. Không hề bị mục rữa hay gì cả. Cũng không bốc mùi. Đám bọ và động vật đều tránh xa. Chỉ sau vài tuần tiếp thì xác con ngựa Ngu Ngốc mới bắt đầu phân hủy. Da thịt nó tan ra. Dòi và những con sói đồng cỏ ăn no nê. Thế rồi xác con ngựa chỉ còn trơ lại xương.

“ Để bố nói cho con biết,” bố nói. “ Đó là điều ghê rợn nhất bố từng được chứng kiến. Bộ xương con ngựa ấy nằm ở đó. Trông vô cùng đáng sợ.”

Một vài tuần nữa trôi qua, bộ xương mục thành một đống xương. Nước và gió đã cuốn chúng đi xa.

Đó là một câu chuyện đáng sợ!

“ Không một ai bơi ở Hồ Rùa trong vòng mười, mười một năm sau đó,” bố nói.

Về phần mình, tôi nghĩ bây giờ mọi người không nên bơi ở hồ đó. Nhưng người ta đều quên hết rồi. Họ quên cả những điều tốt đẹp và những điều tồi tệ. Họ quên mất rằng cái hồ đó đã từng bùng cháy. Họ quên mất rằng những con ngựa chết có thể biến mất và xuất hiện trở lại một cách thần kỳ.

Ý tôi là, trời ạ, người Anh Điêng chúng tôi thật đúng là kỳ cục.

Thế là, quay lại vấn đề, vào cái ngày hè nóng nực đó, Rowdy và tôi đã đi bộ năm dặm từ nhà tôi đến Hồ Rùa. Suốt dọc đường, tôi nghĩ về ngọn lửa và những con ngựa,nhưng tôi không định kể cho Rowdy nghe chuyện đó. Cậu sẽ trêu tôi là thằng hèn hoặc là thỏ đế. Cậu sẽ bảo đây là việc con nít cũng làm được. Và rằng hôm đó là một ngày nóng bức, cần có một cái hồ mát lạnh.

Trong lúc chúng tôi đi tản bộ, tôi nhìn thấy cây thông quái vật ở phía trước. 

Cây cao, xanh và đẹp lắm. Nó là tòa nhà chọc trời duy nhất ở khu Anh Điêng.

“ Tớ thích cái cây kia,” tôi nói.

“ Đấy là bởi vì cậu là một thằng pê đê cây,” Rowdy nói.

“ Tớ không phải là một thằng pê đê cây,” tôi nói.

“ Vậy tại sao cậu lại thích chọc chim vào những cái hốc mắt gỗ thế?”

“ Tớ chỉ chọc chim vào những cái cây con gái thôi,” tôi nói.

Rowdy cười, kiểu cười ha-ha, hi-hi như tuyết lở của mình.

Tôi rất thích chọc cậu cười. Tôi là người duy nhất biết cách chọc cậu cười.

“ Này,” cậu nói. “ Cậu biết chúng mình nên làm gì không?”

Tôi ghét Rowdy hỏi cái câu đó. Vì thế nghĩa là chúng tôi sắp sửa làm một chuyện gì đó nguy hiểm.

“ Chúng mình nên làm gì cơ?” tôi hỏi.

“ Nên trèo lên con quái vật kia kìa.”

“ Cái cây kia á?”

“ Không phải, nên trèo lên cái đầu to tường của cậu mới đúng,” cậu nói. “ Tất nhiên là tớ nói đang nói đến cái cây kia rồi. Cái cây to nhất ở khu Anh Điêng ấy.”

Đây không phải là một câu chuyện thực sự bàn cãi được. Tôi phải trèo lên cái cây đó. Rowdy biết rằng tôi phải trèo lên cái cây cùng cậu. Tôi không thể thoái lui. Đó không phải là điều vẫn diễn ra trong tình bạn của chúng tôi.

“ Bọn mình sẽ chết mất,” tôi nói.

“ Chắc thế,” Rowdy nói.

Thế rồi chúng tôi tiến đến gần cái cây, đoạn ngước lên. Nó quá cao. Tôi thấy chóng mặt.

“ Cậu lên trước đi,” Rowdy nói.

Tôi nhổ nước bọt vào tay, xoa xoa tay vào nhau, rồi vươn tới cành đầu tiên. Tôi kéo người lên cành tiếp theo. Và cành tiếp theo, tiếp theo và tiếp theo nữa. Rowdy theo sau tôi.

Hết cành này đến cành khác, chúng tôi trèo lên tận ngọn cây, lên tới đáy trời.

Ở gần ngọn cây, các cành càng ngày càng nhỏ đi.

Tôi tự hỏi liệu chúng có chịu được sức nặng của chúng tôi không. Tôi cứ tưởng tượng một cành đó sẽ gãy và đưa tôi lao thẳng xuống cái chết.

Nhưng chuyện đó không xảy ra.

Các cành cây không chịu gãy.

Hai đứa tôi cứ trèo hoài trèo mãi. Chúng tô trèo lên đến ngọn. Thực ra thì, chỉ gần sát ngọn. Kể cả Rowdy cũng sợ quá không dám bước lên trên mấy cành cây nhỏ nhất. Vì thế, chúng tôi đến cách ngọn ba mét. Không phải đỉnh.

Nhưng đủ gần để gọi là đỉnh.

Chúng tôi bám thật chặt vào cái cây khi nó đung đưa trong gió.

Tôi sợ phát khiếp, tất nhiên rồi… nhưng chuyện đó cũng rất vui.

Chúng tôi ở trên trời cách mặt đất ba mươi mét. Từ trên cao, chúng tôi nhìn xa được hàng dặm. Nhìn thấy từ đầu này đến đầu kia của khu Anh Điêng. Nhìn thấy toàn bộ thế giới của chúng tôi. Và toàn bộ thế giới của chúng tôi, trong giây phút đó, có màu xanh mượt lẫn vàng óng, hoàn mỹ vô cùng.

“ Oa,” tôi nói.

“ Đẹp thật,” Rowdy nói. “ Tớ chưa bao giờ thấy cái gì đẹp như thế này.”

Đó là lần duy nhất tôi nghe thấy cậu nói chuyện như vậy.

Chúng tôi ở trên ngọn cây khoảng một hay hai tiếng. Chúng tôi không muốn xuống. Tôi cứ nghĩ có lẽ chúng tôi sẽ ở trên đó rồi chết. Có lẽ hai trăm năm sau, các nhà khoa học sẽ tìm thấy xương của hai thằng bé ở trên cái ngọn cây đó.

Nhưng Rowdy đã phá hỏng sự kỳ diệu.

Cậu xì hơi. Một quả nhơn nhớt. Một quả nhơn nhớt. thối um, nghe như thể nó bán đặc vậy.

“ Trời ạ,” tôi nói. “ Tớ nghĩ cậu vừa giết chết cái cây rồi.”

Chúng tôi cười to.

Sau đó trèo xuống đất.

Tôi không biết đã có ai khác từng trèo lên cái cây đó chưa. Bây giờ, tôi nhìn cái cây đó, sau bao nhiêu năm, và vẫn không tin nổi chúng tôi đã làm việc đó.

Và tôi cũng không tin nổi mình đã sống sót qua năm đầu ở Reardan.

Sau khi ngày cuối cùng ở trường kết thúc, tôi không phải làm gì nhiều. Lúc đó đang là mùa hè. Tôi không phải làm một việc gì cả. Hầu như tôi chỉ ngồi trong phòng và đọc truyện tranh.

Tôi nhớ những người bạn, những giáo viên da trắng và cô bán-bạn-gái trắng trẻo của tôi.

À, Penelope!

Tôi mong là cô cũng đang nghĩ về tôi.

Tôi đã viết cho cô ba lá thư tình. Hy vọng cô sẽ hồi âm.

Gordy muốn tới khu Anh Điêng ở với chúng tôi trong một hai tuần. Chuyện đó có điên rồ không chứ?

Và Roger, chuẩn bị đến đại học Eastern Washington với một học bổng bóng bầu dục, đã để lại cho tôi bộ đồng phục bóng rổ của anh.

“ Cậu sẽ trở thành một ngôi sao,” anh nói.

Tôi cảm thấy đầy hi vọng về tương lai, và thấy ngớ ngẩn nữa.

Thế rồi, hôm qua, tôi đang ngồi trong phòng khách xem một chương trình tự nhiên nào đó về những con ong mật thì có tiếng gõ cửa.

“ Vào đi,” tôi hét to.

Và Rowdy bước vào trong.

“ Ối,” tôi thốt lên.

“ Ừ,” cậu nói.

Chúng tôi luôn là những người có tài nói chuyện sắc sảo.

“ Cậu đang làm gì ở đây thế?” tôi hỏi.

“ Tớ đang chán đây,” cậu trả lời.

“ Lần trước tớ gặp cậu, cậu đã cố đấm tớ,” tôi nói.

“ Tớ đã đấm trượt đấy chứ.”

“ Tớ tưởng cậu định đấm gãy mũi tớ.”

“ Tớ đã muốn đấm gãy mũi cậu.”

“ Cậu biết không,” tôi nói. “ Đấy có lẽ không phải là việc tốt nhất để làm trên thế giới này, đấm một đứa có suối khoáng ở trong sọ.”

“ À, khỉ thật,” cậu nói. “ Tớ không thể làm não cậu chấn thương hơn sẵn có được. Vả lại, chẳng phải tớ đã khiến cậu bị chấn thương sọ não một lần rồi đó sao?”

“ Đúng thế, cùng ba mũi khâu trên trán.”

“ Này, tớ chẳng liên quan gì đến những mũi khâu đó cả. Tớ chỉ phụ trách mấy vụ chấn thương sọ não thôi.”

Tôi phì cười.

Cậu cũng phì cười.

“ Tớ cứ tưởng là cậu ghét tớ,” tôi nói.

“ Đúng là thế,” cậu nói. “ Nhưng giờ tớ đang chán.”

“ Thì sao?”

“ Thì cậu có muốn ném rổ vài phát không?”

Trong giây lát, tôi đã nghĩ đến việc nói không. Tôi đã nghĩ đến chuyện bảo cậu dẹp chuyện đó đi. Tôi đã nghĩ đến chuyện bắt cậu phải xin lỗi. Nhưng tôi không thể. Cậu sẽ không bao giờ thay đổi cả.

“ Đi thôi,” tôi nói.

Chúng tôi đi ra mấy cái sân ở phía sau trường trung học.

Hai cái rổ cũ với cái lưới sắt.

Chúng tôi chỉ làm vài cú ném rổ uể oải được vài phút. Không nói chuyện với nhau. Không cần phải nói chuyện. Chúng tôi là anh em sinh đôi trong bóng rổ.

Tất nhiên, Rowdy nổi hứng, ném liên tiếp mười lăm hay hai mươi quả vào rổ, và tôi đập bóng lại, liên tục chuyền bóng cho cậu.
Sau đó tôi nổi hứng, ném liên tiếp hai mươi mốt quả vào rổ, và Rowdy đập bóng lại cho tôi.

“ Cậu có muốn chơi một chọi một không?” Rowdy hỏi.

“ Ừ,”

“ Cậu chưa bao giờ thắng được tớ khi chơi một chọi một cả,” cậu nói. “ Đồ kém cỏi.”

“ Đúng thế, nhưng chuyện đó sẽ thay đổi thôi.”

“ Không phải hôm nay,” cậu nói.

“ Có thể không phải hôm nay,” tôi nói. “ Nhưng là một ngày nào đó.”

“ Bóng của cậu này,” cậu nói và chuyền quả bóng cho tôi.

Tôi xoay hòn đá trong tay.

“ Năm sau cậu định đi học ở đâu?” tôi hỏi.

“ Cậu nghĩ tớ sẽ đi học ở đâu hả, đồ ngốc? Ngay ở đây, nơi mà tớ vẫn luôn luôn ở.”

“ Cậu có thể đến Reardan với tớ.”

“ Cậu đã từng hỏi tớ câu đó một lần rồi.”

“Ừ, nhưng tớ hỏi câu đấy cách đây từ rất lâu rồi. Trước khi tất cả mọi chuyện xảy ra. Trước khi bọn mình biết nhiều thứ. Thế nên tớ hỏi lại cậu. Đến Reardan với tớ nhé.”

Rowdy hít một hơi thật sâu. Trong giây lát, tôi cứ tưởng cậu chuẩn bị khóc. Thật đấy. Tôi chắc mẩm rằng cậu sẽ khóc. Nhưng không phải.

“ Cậu biết không, tớ đang đọc một cuốn sách,” cậu nói.

“ Ồ, cậu đang đọc một quyển sách á!” tôi nói, vờ ngạc nhiên.

“ Thì sao?” cậu nói.

Chúng tôi cười.

“ Thôi, quay lại vấn đề,” cậu nói. “ Tớ đang đọc một cuốn sách về người Anh Điêng cổ, về chuyện ngày xưa chúng ta từng là những người du canh du cư.”

“Ừ,” tôi nói.

“ Thế là tớ tra cụm từ du canh du cư trong từ điển, cụm đó có nghĩa là những người hay di chuyển, liên tục di chuyển, để tìm kiếm thức ăn, nguồn nước và đồng cỏ.”

“ Nghe có vẻ đúng đấy.”

“ Đấy, vấn đề là, tớ nghĩ người Anh Điêng không còn du canh du cư nữa. Hầu hết người Anh Điêng, ý tớ là vậy.”

“ Không, chúng ta không còn như thế nữa,” tôi nói.

“ Tớ cũng không phải là người du cư,” Rowdy nói.

“ Hầu như không có ai trong khu Anh Điêng là người du cư. Ngoại trừ cậu. Cậu chính là người du canh du cư.”

“ Không hề.”

“ Không, tớ đang nói nghiêm túc đấy. Tớ biết chắc là thể nào cậu cũng sẽ đi. Tớ biết chắc là cậu sẽ bỏ lại mọi người để đi vòng quanh thế giới. Vài tháng trước, tớ đã mơ về cậu. Cậu đang đứng trên Vạn Lý Trường Thành ở Trung Quốc. Trông cậu  hạnh phúc vô ngần. Và tớ cũng thấy hạnh phúc cho cậu.”

Rowdy không khóc. Nhưng tôi thì có.

“ Cậu là một người di cư cổ xưa,” Rowdy nói. “ Cậu sẽ liên tục đi khắp thế giới để tìm kiếm thức ăn, nước uống và những đồng cỏ. Chuyện đấy hay ra phết.”

Tôi gần như không nói nổi nên lời.

“ Cảm ơn cậu,” tôi nói.

“ Ừ,” Rowdy nói. “ Chỉ cần cậu nhớ gửi bưu thiếp cho tớ, đồ tồi ạ.”

“ Từ tất cả mọi nơi,” tôi nói.

Tôi sẽ luôn luôn yêu quý Rowdy. Tôi cũng sẽ luôn thấy nhớ cậu. Giống như tôi sẽ luôn yêu quý và nhớ về bà ngoại, chị gái tôi và bác Eugene.

Giống như tôi sẽ luôn yêu quý và nhớ về khu Anh Điêng của tôi và bộ lạc của tôi.

Tôi hy vọng và cầu mong một ngày nào đó họ sẽ tha thứ cho tôi vì đã bỏ họ mà đi.

Tôi hy vọng và cầu mong một ngày  nào đó tôi sẽ tha thứ cho bản thân mình vì đã bỏ họ mà đi.

“ Ôi, trời,” Rowdy nói. “ Đừng có khóc nữa.”

“ Liệu chúng mình còn chơi với nhau khi đã thành những ông già không?” tôi hỏi.

“ Có ai biết được mọi điều đâu?” Rowdy hỏi.

Sau đó cậu ném cho tôi quả bóng.

“ Nào cậu hãy thôi bù lu bù loa đi,” cậu nói. “ Và chơi bóng đi.”

Tôi lau nước mắt, đập bóng một, hai lần, và nhảy lên ném rổ.

Rowdy và tôi chơi một chọi một trong hàng tiếng đồng hồ liền. Chúng tôi chơi cho đến khi trời tối. Chúng tôi chơi cho đến khi đèn đường chiếu sáng sân bóng. Chúng tôi chơi cho đến khi những con dơi sà xuống đầu. Chúng tôi chơi cho đến khi mặt trăng to đùng, vàng óng, đẹp tuyệt vời hiện lên trên nền trời đen sẫm.

Và chúng tôi không tính điểm.

Leave a Reply

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Developed by Tiepthitute
Developed by Tiepthitute