ĐI VÀO NHƯ MỘT CON SƯ TỬ
Tôi chưa bao giờ đoán được rằng mình sẽ là một cầu thủ bóng rổ giỏi.
Thật ra tôi thích bóng rổ đã từ lâu, chủ yếu là vì bố tôi thích bóng rổ vô cùng, và vì Rowdy thậm chí còn thích bóng rổ hơn, nhưng tôi chỉ nghĩ rằng mình sẽ mãi là một trong đám cầu thủ ngồi ghế dự bị cổ vũ cho những đồng đội cao lớn hơn, nhanh nhẹn hơn, giỏi giang hơn đi đến chiến thắng và/ hoặc thất bại.
Nhưng thế nào mà, khi mùa giải tiếp tục, tôi lại trở thành cầu thủ lớp chín trong đội hình ra quân của tuyển bóng rổ trường. Và, chắc chắn rằng tất cả đồng đội của tôi đều to lớn hơn, nhanh nhẹn hơn, nhưng không ai ném rổ được như tôi.
Tôi là một tay đấu súng thuê.
Hồi ở khu Anh Điêng tôi là một cầu thủ tạm ổn. Một đứa bắt bóng bật bảng và có thể chạy tới lui trên sân mà không hề bị vấp. Nhưng điều kỳ diệu nào đó đã xảy ra với tôi khi tôi đến Reardan.
Sau một đêm, tôi trở thành cầu thủ giỏi.
Tôi nghĩ chuyện đó có liên quan ít nhiều đến sự tự tin. Tôi vốn luôn là người Anh Điêng thấp nhất trong cột tô-tem của khu Anh Điêng – người ta không mong đợi là tôi giỏi nên tôi chẳng việc gì phải giỏi. Nhưng ở Reardan, huấn luyện viên và các cầu thủ khác muốn tôi giỏi. Họ cần tôi phải giỏi. Họ mong đợi là tôi giỏi. Thế là tôi trở nên giỏi.
Tôi muốn đạt tới sự kỳ vọng của họ.
Tôi nghĩ đó chính là lý do.
Sức mạnh của những mong đợi..
Họ càng mong đợi nhiều ở tôi, tôi lại càng mong đợi nhiều ở bản thân mình, và nó cứ thế tăng lên, tăng lên cho tới khi tôi ghi được mười hai điểm trong một trận đấu.
KHI ĐANG LÀ HỌC SINH LỚP CHÍN!
Huấn luyện viên cho rằng vài năm nữa tôi sẽ trở thành cầu thủ bóng rổ tuyển bang. Ông nghĩ tôi sẽ chơi bóng cho một trường đại học nhỏ nào đó.
Thật là điên rồ.
Một đứa trẻ Anh Điêng ở khu Anh Điêng nghe câu đấy được bao nhiêu lần chứ?
Ta nghe hai từ “ Anh Điêng” và “ đại học” trong cùng một câu được bao nhiêu lần chứ? Nhất là trong gia đình tôi. Nhất là trong bộ lạc tôi.
Nhưng đừng nghĩ tôi đang tỏ ra tự cao tự đại hay gì nhé.
Tôi vẫn vô cùng sợ hãi mỗi lần chơi bóng, khi thi đấu, hay lúc gắng sức để chiến thắng.
Tôi nôn trước mỗi trận đấu.
Huấn luyện viên nói rằng trước đây ông cũng nôn trước các trận đấu.
“ Nhóc à” ông nói, “ có người phải làm sạch ruột trước khi chơi. Tôi đã từng là một ọe nhân. Em cũng là một ọe nhân. Chẳng có gì sai trái khi là một ọe nhân cả.”
Vì thế, tôi hỏi bố xem ông có từng là một ọe nhân không.
“ Ọe nhân là cái gì?” ông hỏi.
“ Người cứ nôn trước các trận đấu bóng rổ ấy,” tôi đáp.
“ Tại sao con lại nôn?”
“ Vì con lo lắng.”
“ Ý con là, con sợ ư?”
“ Lo lắng, sợ hãi, cũng cùng một kiểu cả, phải không ạ?”
“ Lo lắng nghĩa là con muốn chơi. Còn sợ hãi tức là con không muốn chơi.”
Được rồi bố đã làm rõ vấn đề đó.
Tôi là một ọe nhân lo lắng ở Reardan. Khi ở Wellpinit, tôi là một ọe nhân sợ hãi.
Không ai khác trong đội tôi là một ọe nhân cả. Thế này hay thế nọ thì cũng chẳng khác gì nhau cả, tôi cho là vậy. Chúng tôi là một đội bóng giỏi, chấm hết.
Sau khi thua Wellpinit trận đấu, chúng tôi thắng mười hai trận liên tiếp. Chúng tôi tiêu diệt tất cả mọi người, lần nào cũng thắng cách biệt đến hai chữ số. Chúng tôi đè bẹp đối thủ lớn nhất của mình, đội Davenport, hơn họ những ba mươi ba điểm.
Người dân thị trấn bắt đầu so sánh chúng tôi với những đội bóng vĩ đại của Reardan trong quá khứ. Mọi người bắt đầu so sánh một vài cầu thủ trong đội với những cầu thủ vĩ đại trong quá khứ.
Roger, anh chàng to cao của chúng tôi, là Joel Wetzel mới.
Jeff, hậu vệ của chúng tôi, là Little Larry Soliday mới.
James, tiền đạo của chúng tôi, là Keith Schulz mới.
Nhưng không ai nói về tôi như thế cả. Tôi nghĩ sẽ rất khó mà đem so sánh tôi với những cầu thủ trong quá khứ. Tôi không phải người thị trấn này, không ở đây từ đầu, vì vậy tôi sẽ mãi mãi là người ngoài cuộc.
Và bất kể tôi có giỏi đến mức nào đi chăng nữa, tôi sẽ mãi mãi là một người Anh Điêng. Đơn giản là có một số người thấy khó mà so sánh một người Anh Điêng với một thanh niên da trắng. Đó không phải là phân biệt chủng tộc, không hẳn. Đó là, thực ra thì, tôi không biết đó là gì nữa.
Tôi là thứ gì khác lạ, thứ gì mới mẻ. Tôi chỉ hy vọng rằng, hai mươi năm sau, họ sẽ so sánh một đứa trẻ nào đó với tôi:
“ Ừ, ông nhìn thằng bé kia ném bóng kìa, nó làm tôi nhớ đến Arnold Spirit lắm ấy.”
Có lẽ chuyện đó sẽ xảy ra. Tôi không biết nữa. Liệu một người Anh Điêng có thể có một người kế thừa ở một thị trấn của người da trắng không? Mà rốt cục thì một thiếu niên có nên quan tâm đến cái chuyện kế nghiệp chết tiệt gì đấy không cơ chứ?
Trời ạ, chắc hẳn tôi là một người vị kỷ điên cuồng.
OK, quay lại vấn đề, thành tích của chúng tôi là 12 trận thắng và 1 trận thua khi chúng tôi tái đấu với đội Wellpinit.
Họ đến nhà thể chất của trường tôi, vì thế tôi sẽ không bị thiêu chết trên cọc. Trên thực tế, cổ động viên da trắng của tôi còn cổ vũ như thể tôi là một chiến binh viễn chinh nào đó vậy.
Trời ạ, tôi thấy mình như một trong những nhà do thám Anh Điêng dẫn đường cho đoàn kỵ binh Mỹ đối đầu với những người Anh Điêng khác.
Nhưng thế cũng không sao. Tôi muốn thắng. Tôi muốn trả thù. Tôi đâu có chơi vì người da trắng. Tôi chơi để đánh bại Rowdy.
Phải, tôi muốn làm bẽ mặt cậu bạn thân của mình.
Cậu đã trở thành một hotboy trong đội mình. Cậu cũng chỉ là học sinh lớp chín, nhưng lại ghi được trung bình hai mươi lăm điểm mỗi trận. Tôi đã theo dõi những tiến bộ của cậu trong chuyên mục thể thao.
Cậu dẫn đội Da đỏ Wellpinit tới thành tích 13-0. Họ là trường nhỏ xếp số một trong bang. Wellpinit chưa bao giờ được xếp hạng cao đến thế. Và tất cả là nhờ Rowdy. Đội chúng tôi xếp thứ hai, vì vậy trận đấu này có ý nghĩa trọng đại. Nhất là khi nó là một trận chiến giữa hai trường nhỏ.
Và hơn hết thảy, là vì tôi là một người Anh Điêng Spokane đang đối đầu với những người bạn (và kẻ thù) cũ.
Trước trận đấu, một ê-kíp thời sự địa phương đến phỏng vấn tôi.
“ Arnold, cậu cảm thấy thế nào khi thi đấu với những đồng đội cũ?” cái chú chuyên mục thể thao hỏi tôi.
“ Cảm giác hơi kỳ cục ạ,” tôi nói.
“ Kỳ cục đến mức nào?”
“ Rất là kỳ cục.”
Đúng vậy, tôi thật sắc sảo.
Chú chuyên mục thể thao dừng cuộc phỏng vấn lại.
“ Nghe này,” chú nói. “ Chú biết đây là một việc khó khăn. Cháu còn nhỏ. Nhưng cháu cứ nói cụ thể hơn về cảm xúc của mình đi.”
“ Cảm xúc của cháu?” tôi hỏi lại.
“ Đúng thế, đây là chuyện trọng đại trong đời cháu, phải không?”
Ồ, đúng thế, dĩ nhiên đây là chuyện trọng đại. Có lẽ là trọng đại nhất trong đời tôi ấy chứ, nhưng tôi sẽ không chia sẻ cảm xúc của mình với cả thế giới đâu. Tôi không định khóc bù lu bù loa trước mặt chú chuyên mục thể thao như thể chú là cha xứ của tôi hay gì đấy.
Bạn biết đấy, tôi cũng có một chút thể diện.
Tôi tin vào sự riêng tư của mình.
Tôi đâu có gọi chú ấy đến và đề nghị được kể chuyện của mình, bạn hiểu không?
Tôi hơi ngờ rằng những người da trắng rất háo hức muốn xem người Anh Điêng vật lộn nhau. Tôi nghĩ việc đó giống như kiểu xem chọi chó, bạn hiểu không?
Chuyện đó làm tôi thấy mình thật trần trụi và nguyên thủy.
“ Được rồi,” chú chuyên mục thể thao nói. “ Cháu đã sẵn sàng thử lại chưa?”
“ Rồi ạ.”
“ Tốt, bắt đầu nào.”
Chú quay phim bắt đầu quay.
“ Arnold này,” chú thể thao nói. “ Hồi tháng Mười hai cháu đã đối đầu với các bạn học cũ, và cả những người trong cùng bộ lạc Spokane, trong một trận đấu ở khu Anh Điêng, và cháu đã thua. Giờ họ đang là đội xếp số một toàn bang và họ đang đến nhà thể chất sân nhà của cháu. Cháu thấy thế nào về chuyện đó?”
“ Kỳ cục,” tôi đáp.
“ Cắt, cắt, cắt, cắt,” chú thể thao nói. Lúc này chú đã tức điên.
“ Arnold,” chú nói. “ Cháu có nghĩ ra được một từ nào khác ngoài từ kỳ cục không?”
Tôi nghĩ một lúc.
“ Chú này,” tôi nói. “ Hay là cháu nói rằng việc đó khiến cháu thấy như thể mình phải lớn lên rất nhanh, và cháu đã nhận ra rằng mọi giây phút trong cuộc đời mình đều quan trọng. Và mọi lựa chọn của cháu đều quan trọng. Một trận đấu bóng rổ, dù chỉ là giữa hai ngôi trường nhỏ ở nơi khỉ ho cò gáy, có thể làm nên sự khác biệt giữa hạnh phúc và khổ sở trong suốt phần đời còn lại của cháu.”
“ Ồ,” chú thể thao nói. “ Hoàn hảo. Như thơ ấy. Ta sẽ làm như thế nhé, được không?”
“ Được ạ,” tôi nói.
“ Được rồi, hãy ghi băng lại,” chú thể thao nói lại một lần nữa và chìa cái micro vào mặt tôi.
“ Arnold này,” chú nói. “ Tối nay, cháu sẽ tham chiến với những đồng đội cũ của cháu và người dân bộ lạc Spokane, đội Da Đỏ Wellpinit. Đội của họ đang xếp số một toàn bang và tháng Mười hai vừa rồi đã đánh bại cháu khá dễ dàng. Có vài người nghĩ rằng tối nay họ sẽ giành được một chiến thắng áp đảo. Cháu thấy thế nào về việc đó?”
“ Khá kỳ cục,” tôi đáp.
“ Được rồi, được rồi, đủ rồi,” chú thể thao nói. “ Đi thôi.”
“ Cháu nói sai cái gì à?” tôi hỏi.
“ Cậu là một thằng nhóc đáng ghét,” chú thể thao nói.
“ Ổ, chú được phép nói như thể với cháu à?”
“ Rồi chỉ nói sự thật thôi.”
Chú nói cũng đúng. Tôi đang xử sự như một tên khốn.
“ Nghe này, nhóc,” chú thể thao nói. “ Chúng tôi tưởng đây là một câu chuyện có ý nghĩa. Câu chuyện về một đứa trẻ dám tự lập, một đứa trẻ dũng cảm, thế mà cậu chỉ muốn làm khổ bọn tôi mà thôi.”
Ái chà.
Chú làm tôi thấy tội lỗi quá.
“ Cháu xin lỗi,” tôi nói. “ Cháu chỉ là một ọe nhân.”
“ Cái gì cơ?” chú thể thao hỏi.
“ Cháu là một thằng nhóc lo lắng,” tôi nói. “ Cháu nôn trước mỗi trận đấu. Cháu nghĩ cháu đang, ờm, nôn một cách ẩn dụ lên người chú. Cháu xin lỗi. Chuyện là, cầu thủ chơi tốt nhất trong đội Wellpinit, Rowdy ấy, từng là bạn thân nhất của cháu. Và giờ thì cậu ấy ghét cháu. Cậu ấy làm cháu bị chấn thương sọ não trong trận đấu đầu tiên kia. Nên giờ cháu muốn tiêu diệt cậu ấy. Cháu muốn ghi ba mươi điểm trước đội Wellpinit. Cháu muốn cậu ấy phải nhớ mãi trận đấu này.”
“ Ồ, cháu giận sôi máu rồi kìa,” chú thể thao nói.
“ Vâng, chú có muốn cháu nói những điều ấy trước máy quay không ạ?”
“ Có thật là cháu muốn làm thế không?”
“ Thật ạ.”
“ Được thôi, thử làm xem sao nào.”
Họ lắp máy quay lại và chú thể thao lại chìa cái micro vào mặt tôi.
“ Arnold, tối nay cháu sắp sửa phải đối đầu với đội Da Đỏ Wellpinit xếp số một và ngôi sao của đội đó, Rowdy, người từng là bạn thân của cháu khi cháu còn đi học ở khu Anh Điêng. Hồi tháng mười hai, họ đánh bại đội cháu dễ như trở bàn tay, và còn làm cháu bị chấn thương sọ não. Cảm giác của cháu như thế nào khi tái xuất chiến đấu với bọn họ?”
“ Cháu thấy đây là một buổi tối quan trọng nhất trong đời cháu,” tôi nói. “Cháu thấy mình phải chứng tỏ một điều gì đó với người dân ở Reardan , người dân ở Wellpinit và cả vơi bản thân cháu.”
“ Cháu nghĩ mình cần chứng tỏ điều gì ?” chú thể thao hỏi.
“Cháu phải chứng tỏ rằng cháu mạnh hơn tất cả những người khác. Cháu phải chứng tỏ rằng cháu sẽ không bao giờ bỏ cuộc. Cháu sẽ không bao giờ thôi chơi hết sức. Và cháu không chỉ nói đến bóng rổ.Cháu sẽ không bao giờ từ bỏ việc sống hết mình như bây giờ, chú hiểu không ạ? Cháu sẽ không bao giờ đầu hàng ai cả. Không bao giờ.”
“ Cháu muốn chiến thắng đến mức nào?”
“ Cháu chưa từng muốn điều gì hơn trong đời.”
“ Chúc may mắn, Arnold, chúng tôi sẽ theo dõi trận đấu này.”
Hai tiếng trước trận đấu, nhà thể chất đã đông kín người. Hai nghìn người hò hét, cổ vũ và giậm chân uỳnh uỳnh.
Trong phòng thay đồ, chúng tôi lặng lẽ chuẩn bị. Nhưng tất cả mọi người, kể cả huấn luyện viên, đều đi đến chỗ tôi, vỗ nhẹ vào đầu hoặc vai tôi, đập tay với tôi, hoặc ôm tôi.
Đây là trận đấu của tôi, đây là trận đấu của tôi.
Ý tôi là, tôi vẫn chỉ là đứa thứ hai ra khỏi ghế dự bị, chỉ là một đứa để phòng vệ tức thì. Nhưng tôi cũng giống như chiến binh vậy.
Chúng tôi đều là những gã trai đang khao khát được trở thành đàn ông, và trận đấu này sẽ là giây phút vô cùng trọng đại trong quá trình chuyển đổi đó.
“ Được rồi, mọi người, hãy xem lại chiến thuật cho trận đấu nào,” huấn luyện viên nói.
Tất thảy chúng tôi bước tới khu bảng đen và ngồi lên trên những chiếc ghế gập.
“ Được rồi, các em,” huấn luyện viên nói. “Chúng ta đều biết đội bạn có thể làm gì. Bọn họ ghi trung bình tám mươi điểm mỗi trận. Họ muốn chạy, chạy và chạy. Và khi bọn họ đã chạy xong và ghi điểm xong, chúng lại chạy nữa và ghi điểm nữa.”
Trời ạ, nghe chẳng giống lời động viên tí tẹo nào. Nghe như thể huấn luyện viên chắc chắn chúng tôi sẽ thua.
“ Và các em ạ, tôi phải nói thật lòng,” huấn luyện viên nói. “ Chỉ bằng tài năng của mình, chúng ta không thể đánh bại họ đâu. Đơn giản là bởi chúng ta không đủ giỏi. Nhưng tôi nghĩ chúng ta có tinh thần lớn hơn. Và chúng ta có một vũ khí bí mật.”
Tôi tự hỏi liệu phải huấn luyện viên đã thuê một gã mafia nào đó đến để xử lý Rowdy.
“ Chúng ta có Arnold Spirit,” huấn luyện viên nói.
“ Em ư?” tôi hỏi lại.
“ Ừ, em đấy,” huấn luyện viên trả lời. “ Em sẽ ở trong đội hình ra quân tối nay.”
“ Thật ạ?”
“ Thật. Và em sẽ kèm Rowdy. Suốt cả trận đấu. Thằng nhóc đó là người của em. Em phải chặn nó lại. Nếu em chặn được nó, chúng ta sẽ thắng trận này. Đó là cách duy nhất để chúng ta thắng được trận này.”
Ồ. Tôi hoàn toàn sững sờ. Huấn luyện viên muốn tôi kèm Rowdy. Được rồi, tôi là tay ném bóng cừ khôi, nhưng không phải là hậu vệ cừ khôi. Hoàn toàn không phải. Tôi không tài nào chặn nổi Rowdy. Ý tôi là, nếu có một cái gậy bóng chày và một cái xe ủi đất, may ra tôi sẽ chặn được cậu lại. Nhưng không có vũ khí thực sự trong tay – không có một khẩu súng lục, một con sư tử ăn thịt người, và một lọ thủy tinh chứa bệnh dịch hạch – cơ hội tôi đấu chọi trực tiếp với Rowdy chỉ là con số không. Nếu tôi kèm cậu, cậu sẽ ghi được bảy mươi điểm.
“ Huấn luyện viên,” tôi nói. “ Việc này làm em thấy rất vinh dự. Nhưng em nghĩ mình không làm được.”
Huấn luyện viên đi về phía tôi, quỳ gối, và ép trán ông vào trán tôi. Mắt của chúng tôi chỉ cách nhau có hai phân. Tôi ngửi thấy cả mùi thuốc lá và sô cô la trong hơi thở của ông.
“ Em có thể làm được,” huấn luyện viên nói.
Ôi, trời, câu nói đó nghe hệt như của bác Eugene. Bác luôn hô to khẩu hiệu ấy trong bất kỳ cuộc thi nào tôi góp mặt. Nó như kiểu một cuộc đua nhảy ba chân trong bao, và bác Gene sẽ say túy lúy rồi phởn phơ trên khán đài, hô to, “ Junior, cháu có thể làm được!”
Đúng thế, bác Eugene đó, bác luôn lạc quan ngay cả khi bản thân là người nghiện rượu và rốt cuộc bị bắn ngay giữa mặt dẫn đến chết.
Trời ạ, quả là một cuộc đời thảm hại. Tôi sắp chơi trận bóng rổ quan trọng nhất đời mình và tất cả những gì tôi nghĩ đến lúc này là người bạn thân đã mất của bố tôi.
Và rất nhiều hồn ma nữa.
“ Em có thể làm được,” huấn luyện viên lặp lại. Ông không hề hét lên. Ông nói thầm. Như một lời cầu nguyện. Và ông cứ thầm thì như vậy mãi. Cho tới khi lời cầu nguyện hóa thành một bài hát. Sau đó, vì một lý do thần kỳ nào đó, tôi tin ông.
Dường như huấn luyện viên đã trở thành linh mục của môn bóng rổ, và tôi là con chiên của ông. Tôi sẽ theo sau ông ra sân và tiêu diệt người bạn thân của tôi.
Tôi hy vọng thế.
“ Em có thể làm được,” tôi nói với huấn luyện viên, với các đồng đội của tôi, với cả thế giới.
“ Cậu có thể làm được,” huấn luyện viên nói.
“ Em có thể làm được.”
“ Cậu có thể làm được.”
“ Em có thể làm được.”
Bạn có biết cảm giác khi được nghe một người lớn nói ra câu đó sung sướng đến thế nào không ? Bạn có biết cảm giác khi được nghe bất kỳ ai thốt lên câu đó sung sướng đến thế nào không? Đó là một trong những câu nói đơn giản nhất trên đời, chỉ có năm từ, nhưng năm từ đó đã trở thành những từ vĩ đại nhất thế gian khi chúng được xếp cạnh nhau.
Cậu có thể làm được.
Mình có thể làm được.
Nào chúng ta cùng làm điều đó.
Tất cả chúng tôi vừa gào to như những thằng điên vừa chạy ra khỏi phòng thay đồ rồi tiến vào sân bóng rổ, ở đó hai nghìn cổ động viên cũng đang thét gào.
Ban nhạc của Reardan đang chơi nhạc của Led Zeppelin.
Lúc chúng tôi đang tập khởi động lên rổ, tôi nhìn về phía đám đông xem bố có đang ở chỗ ông thường ngồi không, tít trên góc phía Tây Bắc. Và ông đang ở đó. Tôi vẫy tay chào. Ông vẫy tay chào lại.
Đúng vậy,bố tôi là gã say rượu không đáng tin cậy. Nhưng ông chưa bao giờ bỏ lỡ một trận đấu, một buổi hòa nhạc, một vở kịch, hay một buổi dã ngoại nào trong thời gian biểu của tôi. Có thể không yêu tôi một cách hoàn hảo, nhưng ông yêu tôi bằng tất cả trái tình yêu thương của mình.
Mẹ tôi đang ngồi ở chỗ bà thường ngồi, đối diện sân với bố.
Họ làm thế thật buồn cười. Mẹ lúc nào cũng bảo là bố làm mẹ quá lo lắng; còn bố lúc nào cũng bảo là mẹ làm bố quá lo lắng.
Penelope cũng đang gào thét, hò hét như điên.
Tôi vẫy tay chào cô; cô hôn gió tôi một cái.
Tuyệt thật, giờ thì tôi phải thi đấu trong khi đang cương cứng.
Ha ha, chỉ đùa thôi.
Thế rồi chúng tôi tập qua các bài luyện lên rổm lách ba-kẹp-ba, tập ném phạt và pick and roll (1), rồi năm đứa đội Wellpinit xấu xa chạy ra khỏi phòng thay đồ của đội khách.
Trời, bạn chưa bao giờ nghe tiếng gào thét như thế này đâu. Khán giả của chúng tôi hét to như cái máy bay phản lực ấy.
Họ đang ném về phía tôi những lời nhục mạ kinh khủng.
Bạn có muốn biết nghe như thế nào ư?
Nghe như thế này này :
BUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUU……
Chúng tôi thậm chí còn không nghe thấy nhau nói gì.
Tôi lo rằng tất cả chúng tôi sẽ bị tổn thương thính giác vĩnh viễn.
Tôi liên tục liếc nhìn đội Wellpinit trong lúc bọn họ tập các bài khởi động lên rổ.Tôi thấy Rowdy cũng liên tục liếc nhìn chúng tôi.
Liếc tôi.
Rowdy và tôi vờ như không hề nhìn nhau. Nhưng, trời hỡi, chúng tôi đang truyền tín hiệu cho nhau những tín hiệu thù ghét kinh khủng qua sân.
Ý tôi là, bạn phải vô cùng yêu quý một ai đấy thì mới có thể ghét người ấy đến mức đó.
Đội trưởng của chúng tôi, Roger và Jeff, chạy ra chỗ vòng tròn giữa sân để nói chuyện với trọng tài về trận đấu.
Sau đó, ban nhạc của chúng tôi chơi bài Ngọn cờ dát đầy sao.(2)
Đoạn, năm cầu thủ trong đội hình ra quân, trong đó có tôi, chạy ra vòng tròn giữa sân để chiến đấu với năm cầu thủ đội Wellpinit.
Rowdy cười khỉnh khi tôi đứng cạnh cậu.
“ Ái chà,” cậu nói. “ Đội bọn mày phải tuyệt vọng lắm thì mày mới được ở trong đội hình ra quân.”
“ Tao sẽ kèm mày,” tôi nói.
“ Cài gì cơ?”
“ Tối nay tao sẽ kèm mày.”
“ Mày không chặn được tao đâu. Tao đã hơn đứt mày từ mười bốn năm nay rồi.
“ Nhưng không phải tối nay,” tôi nói. “ Tối này là tối của tao.”
Rowdy chỉ cười ha hả.
Trọng tài tung bóng lên cao bắt đầu trận đấu.
Anh chàng to cao của đội tôi, Roger, hất bóng về phía hậu vệ dẫn bóng đội tôi, nhưng Rowdy nhanh tay hơn. Cậu chặn đứng cú chuyền bóng rồi lao về phía rổ. Tôi chạy ngay sau cậu. Tôi biết chắc cậu muốn úp rổ. Tôi biết cậu muốn gửi một thông điệp đến chúng tôi.
Tôi biết cậu muốn làm bẽ mặt chúng tôi ngay khi trận đấu vừa mới mở màn.
Trong một khoảnh khắc, tôi không biết mình có nên cố ý chơi xấu cậu. Điều đó chẳng khác nào bỏ cuộc. Thế nên tôi chỉ tăng tốc rồi chuẩn bị nhảy cùng Rowdy.
Tôi biết cậu sẽ nhảy lên không trung cách rổ khoảng một mét rưỡi. Tôi biết cậu sẽ nhảy cao hơn tôi những sáu mươi phân. Vì thế tôi cần phải nhanh hơn.
Rowdy bay lên không trung. Và tôi bay lên cùng.
RỒI TÔI BAY CAO HƠN CẢ CẬU!
Đúng thế, nếu tin vào pháp thuật, hồn ma, hẳn tôi đã nghĩ mình đang bay trên vai của bà và của bác Eugene đã khuất, bạn thân của bố tôi. Hoặc có thể tôi đang bay trên những ước vọng mà bố mẹ đặt ở tôi.
Tôi không rõ chuyện gì đã xảy ra.
Nhưng mỗi lần này, và chỉ một lần trong đời tôi, tôi nhảy cao hơn Rowdy.
Tôi bay lên trên cậu ta khi cậu ta cố gắng úp rổ.
TÔI CƯỚP BÓNG NGAY TRÊN TAY CẬU!
Đúng thế, chúng tôi đang cách mặt đất ba mét, nhưng tôi vẫn với được tay ra cướp bóng từ Rowdy.
Cậu không thể tin nổi là tôi đang bay cùng cậu.
Cậu tưởng rằng mình là Siêu nhân Anh Điêng duy nhất.
Tôi cầm bóng tiếp đất, quay người lại, dẫn bóng về phía rổ của mình. Rowdy, gào ầm ĩ trong cơn thịnh nộ, đang ở ngay sau tôi.
Đám đông ầm ĩ điên loại.
Họ không tin nổi việc tôi vừa mới làm.
Ý tôi là, tất nhiên, việc đó vẫn xảy ra ở trong giải NBA, ở các trường đại học và trung học lớn. Nhưng chưa ai nhảy như thế trong sân bóng rổ của một ngôi trường nhỏ. Chưa ai chặn bóng như thế cả.
CHƯA AI CƯỚP BÓNG TỪ TAY MỘT NGƯỜI SẮP SỬA ÚP RỔ CẢ!
Nhưng tôi chưa hoàn thành nhiệm vụ. Còn lâu. Tôi muốn ghi điểm. Tôi đã lấy được bóng từ Rowdy và bây giờ tôi muốn ghi điểm ngay trước mặt cậu. Tôi muốn làm cậu hoàn toàn mất tinh thần.
Tôi lao về phía rổ.
Rowdy đang gào thét sau lưng tôi.
Sau này, đồng đội của tôi nói rằng tôi đã cười nhăn răng như thằng ngố lúc chạy vụt xuống cuối sân.
Tôi không biết chuyện đó.
Tôi chỉ biết rằng mình muốn làm một cú ném rổ ngay trước mũi Rowdy.
Thực ra thì, tôi muốn úp rổ trước mặt cậu. Tôi cho rằng, với lượng adrenalin điên rồ đang chạy khắp người, tôi có thể nhảy quá cái rổ một lần nữa. Nhưng một phần trong tôi biết rằng mình sẽ không bao giờ nhảy như thế được nữa. Tôi chỉ có trong mình duy nhất cú nhảy kinh điển đó mà thôi.
Tôi không phải là cầu thủ úp rổ; tôi là cầu thủ ném bóng.
Vì thế tôi dừng sựng lại ở vạch ba-điểm và giả vờ ngẩng đầu lên. Và Rowdy tin sái cổ. Cậu nhảy cao tít trên đầu tôi, muốn chặn cú ném bóng lại, nhưng tôi chỉ đợi đến khi chỗ ném bóng bị bỏ trống. Lúc mà Rowdy liệng qua chỗ tôi, lúc cậu lướt qua tôi, cậu nhìn tôi. Tôi nhìn lại.
Cậu biết mình đã làm hỏng bét. Cậu biết đã bị lừa bởi một cú ngẩng đầu đơn giản. Cậu biết không làm được gì để ngăn cản cú ném rổ của tôi.
Chà, cậu trông thật buồn.
Vô cùng buồn.
Hãy đoán xem tôi đã làm gì?
Tôi lè lưỡi ra trêu cậu. Như thể tôi là Michael Jordan vậy.
Tôi nhạo cậu.
Sau đó tôi thực hiện cú ném ba điểm và đưa bóng vào rổ. Bóng bay vụt qua tên tệ hại đó.
CẢ NHÀ THỂ CHẤT NỔ TUNG!
Có người còn khóc.
Thật đấy.
Bố tôi ôm chầm lấy gã da trắng bên cạnh. Không hề quen biết hắn ta. Nhưng ôm hôn hắn ta như thể bọn họ là anh em một nhà, bạn biết không?
Mẹ tôi ngất xỉu. Thật đấy. Bà chỉ nghiêng mình một chút, va phải người phụ nữ da trắng bên cạnh, thế là bất tỉnh.
Năm giây sau, bà tỉnh dậy.
Mọi người đang đứng. Họ đập tay, ôm nhau, và nhảy múa.
Ban nhạc của trường chơi một bản nhạc. Thực ra thì, các thành viên trong ban nhạc đều quá bối rối và háo hức, vì thế họ đã chơi một bản nhạc, thì đúng là như thế, nhưng mỗi thành viên lại chơi một bài khác nhau.
Huấn luyện viên thì nhảy lên nhảy xuống rồi chạy thành vòng tròn.
Đồng đội tôi hô vang tên tôi.
Đúng thế, loạn xì ngậu hết cả lên thế mà tỷ số mới chỉ là 3-0.
Nhưng, tin tôi đi, trận đấu đã kết thúc rồi.
Chuyện đó dường như chỉ diễn ra có mười giây. Nhưng trận đấu xem ra đã kết thúc. Thật đấy. Nó có thể diễn ra theo cách đó. Chỉ một cú ghi điểm thôi có thể quyết định diễn biến của một trận đấu. Một cú ghi điểm có thể thay đổi đà của bạn mãi mãi.
Chúng tôi hơn đội Wellpinit bốn mươi điểm.
Hoàn toàn hủy diệt bọn họ.
Cú ba-điểm đó là cú ném duy nhất của tôi trong trận đấu. Cú ném duy nhất tôi thực hiện.
Đúng thế, tôi chỉ ghi được có ba điểm, tổng điểm thấp nhất của tôi trong cả mùa giải.
Nhưng Rowdy cũng chỉ ghi được bốn mươi điểm thôi.
Tôi đã chặn được cậu ta.
Tôi đã giữ cậu ta ở mức bốn mươi điểm.
Chỉ hai lần rung rổ.
Ở hiệp đấu thứ nhất, cậu ghi điểm bằng một cú lên rổ trong khi tôi vấp vào chân một đồng đội và ngã ụp.
Cậu tiếp tục ghi điểm vào hiệp đáu thứ tư, khi chỉ còn năm giây là kết thúc trận đấu, khi cậu cướp bóng từ tay tôi rồi lao phụt đi để lên rổ.
Nhưng tôi thậm chí còn không thèm đuổi theo cậu bởi vì chúng tôi đang dẫn trước bốn mươi điểm.
Tiếng còi vang lên. Trận đấu kết thúc. Chúng tôi đã tiêu diệt đội Da Đỏ. Đúng thế, chúng tôi đã làm bẽ mặt bọn họ.
Chúng tôi nhảy quanh trong nhà thể chất, cười lớn, gào thét và hô to.
Đồng đội lao ầm vào tôi. Họ khênh tôi lên vai mà diễu quanh nhà thể chất.
Tôi tìm mẹ tôi, nhưng bà lại ngất, vì thế người ta đưa bà ra ngoài để hít thở chút không khí trong lành.
Tôi tìm bố tôi.
Tôi tưởng rằng ông đang hoan hô. Nhưng ông không làm thế. Ông thậm chí còn không nhìn tôi. Mặt ông đăm chiêu lúc ông nhìn một thứ gì khác.
Thế nên tôi nhìn thứ mà ông đang nhìn.
Đó là đội Da đỏ Wellpinit, xếp thành hàng ở cuối phần sân của họ, trong lúc nhìn chúng tôi ăn mừng chiến thắng.
Tôi reo to.
Chúng tôi đã tiêu diệt địch thủ! Chúng tôi đã hạ bệ nhà vô địch! Chúng tôi là David, người đã ném một viên đá vào trong não của Goliath!
Rồi tôi chợt nhận ra một điều.
Rằng đội của tôi, người Anh Điêng Reardan, chính là Goliath.
Ý tôi là, trời ạ, tất cả học sinh cuối cấp trong đội chúng tôi thì đều chuẩn bị đi học đại học. Mọi thành viên trong đội chúng tôi đều có xe ô tô riêng. Mọi thành viên trong đội chúng tôi đều có iPod, điện thoại di động, máy chơi PlayStation xách tay, ba chiếc quần bò, mười cái áo, bố mẹ đi nhà thờ và có chỗ làm tốt.
Ừ thì, có lẽ những đồng đội da trắng của tôi cũng có vấn đề, những vấn đề nghiêm trọng, nhưng không một vấn đề nào của bọn họ đe dọa đến tính mạng cả.
Nhưng tôi nhìn về phía đội Da đỏ Wellpinit, về phía Rowdy.
Tôi biết rằng buổi sáng hôm nay hoặc ba trong số những đứa Anh Điêng ấy có khi chưa được ăn sáng.
Trong nhà không có chút thức ăn nào.
Tôi biết bảy hoặc tám đứa trong đội Anh Điêng ấy sống với những ông bố bà mẹ nghiện rượu.
Tôi biết một trong những đứa Anh Điêng ấy có bố bán thuốc phiện.
Tôi biết hai trong số những đứa Anh Điêng ấy có bố đang ngồi tù.
Tôi biết không đứa nào trong số bọn nó sẽ đi học đại học. Không một ai.
Và tôi biết rằng bố của Rowdy chắc sẽ đánh cho cậu một trận nhừ tử vì thua trận đấu này.
Tự dưng, tôi muốn xin lỗi Rowdy, xin lỗi tất cả những người Spokane khác.
Tự dưng, tôi thấy hổ thẹn bởi tôi đã muốn trả thù họ nhiều đến thế.
Tự dưng tôi thấy hổ thẹn bởi chính sự tức tối, cơn thịnh nộ, và những nỗi đau của tôi.
Tôi nhảy khỏi vai những đồng đội da trắng rồi lao vào phòng thay đồ. Tôi chạy vào trong nhà tắm, vào một buồng vệ sinh, và nôn.
Sau đó, tôi khóc như một đứa trẻ.
Huấn luyện viên và đồng đội tưởng rằng tôi khóc vì hạnh phúc.
Nhưng không phải.
Tôi khóc vì hổ thẹn.
Tôi khóc vì tôi đã làm tan nát trái tim người bạn thân nhất của tôi.
Nhưng Chúa có cách làm cho mọi việc trở nên công bằng, tôi nghĩ thế.
Wellpinit không hồi phục lại được từ sau trận thua chúng tôi. Họ chỉ thắng được một vài trận nữa trong các trận còn lại của mùa giải nên không đủ tiêu chuẩn để vào vòng playoff.(3)
Tuy nhiên chúng tôi không thua một trận nào nữa trong mùa giải thưởng do đó được xếp số một toàn bang khi tiến tới vòng playoff.
Chúng tôi đấu với đội Almira Coulee – Harline, đến từ một thị trấn nông nghiệp bé tí, và họ đánh bại chúng tôi khi một thằng nhóc tên Keith ghi điểm từ giữa sân đúng lúc còi kêu. Đó là một nỗi thất vọng lớn.
Tất cả chúng tôi khóc trong phong thay đồ hàng giờ liền.
Huấn luyện viên cũng khóc.
Tôi nghĩ rằng đây là lần duy nhất đàn ông và con trai được khóc mà không bị đấm vào mặt.