VÀ MỘT CON GÀ GÔ TRÊN CÂY LÊ
Khi các ngày lễ bắt đầu kéo đến, chúng tôi không còn chút tiền nào để mua quà cả, vì thế bố đã làm một việc mà ông vẫn luôn làm khi chúng tôi không có đủ tiền.
Ông lấy hết chỗ tiền ít ỏi mà chúng tôi có rồi bỏ đi uổng rượu tới say khướt.
Ông bỏ đi trước tối Giáng sinh và quay lại vào mùng 2 tháng Một.
Đầu đau như búa bỏ, ông nằm không trên giường hàng tiến đồng hồ.
“ Chào bố,” tôi nói.
“ Chào con,” ông nói. “ Bố xin lỗi về chuyện Giáng sinh.”
“ Không sao đâu ạ,” tôi đáp.
Nhưng rõ ràng là có sao. Việc này xa tít phạm trù không sao. Nếu không sao là Trái Đất thì bây giờ tôi đang đứng trên sao Mộc. Tôi không hiểu vì cớ gì mình lại nói không sao. Vì lý do nào đó, tôi đang bảo vệ cảm xúc của một người đàn ông mà một lần nữa lại làm tôi đau lòng.
Trời ạ, tôi vừa mới được huy chương Bạc trong Olympic những Đứa con của người nghiện rượu.
“ Bố có cái này cho con,” ông nói.
“ Cái gì vậy ạ?”
“ Nó ở trong ủng của bố.”
Tôi nhấc một chiếc ủng cao bồi của bố lên.
“ Không, chiếc kia cơ,” ông nói. “ Ở bên trong, dưới cái gì đấy để lót giày í.”
Tôi nhặt chiếc ủng còn lại lên rồi thọc tay vào trong. Trời, cái thứ đó có mùi của rượu, nỗi sợ hãi và ẩm ướt.
“ Chúc mừng Giáng sinh,” ông nói.
Chu choa.
Say túy lúy cả một tuần liền, chắc hẳn bố tôi đã rất muốn tiêu nốt năm đô la đó. Chết tiệt, bạn có thể mua một chai rượu uytski rởm với năm đô. Bố tôi đã có thể tiêu tờ năm đô đó và say thêm một hoặc hai ngày nữa. nhưng ông đã để dành cho tôi.
Đó là một hành động đẹp đẽ và tồi tệ.
“ Cảm ơn bố,” tôi nói.
Ông đã ngủ say.
“ Chúc mừng Giáng sinh,” tôi nói, và thơm vào má ông.