CÁC TRẬN ĐẤU Ở REINDEER
Tôi suýt nữa đã không tham gia đợt tuyển người của đội bóng rổ Reardan. Tôi không nghĩ rằng mình thậm chí không đủ tài để tham gia đội hạng C. Tôi cũng không muốn bị đuổi khỏi đội. Tôi nghĩ mình không thể sống sót sau vụ bẽ mặt đó.
Nhưng bố đã làm tôi đổi ý.
“ Con có biết chuyện lần đầu bố gặp mẹ con không?” bố hỏi.
“ Cả hai người đều sinh ra ở khu Anh Điêng,” tôi nói. “ Vậy nên hai người gặp nhau ở khu Anh Điêng. Khó quá ha.”
“ Nhưng mãi đến lúc lên năm, bố mới chuyển đến khu Anh Điêng.”
“ Vậy.”
“ Vậy là mẹ con hơn bố tám tuổi.”
“ Và có một con gà gô trên cây lê. Bố nói thẳng vào vấn đề đi ạ.”
“ Hồi gặp nhau lần đầu, mẹ con mười ba tuổi còn bố mới lên năm. Và hãy đoán thử xem bố mẹ gặp nhau như thế nào đi?”
“ Thế nào ạ?”
“ Mẹ giúp bố uống nước từ vòi.”
“ Èo, chuyện đó nghe cứ tởm tởm thế nào ấy.” tôi nói.
“ Hồi đó, bố còn bé xíu,” bố nói. “ Và mẹ đã nâng bố lên bố uống được nước. Hãy thử đoán xem, sau bao nhiêu năm bố mẹ đã cưới và có hai đứa con.”
“ Nhưng việc này có liên quan gì đến bóng rổ ạ?”
“ Con phải mơ to tát thì mới giành được những thứ to tát chứ.”
“ Bố mà cũng nói được những điều lạc quan như vậy sao?”
“ Ừ thì, con biết không, tối qua mẹ đã giúp bố uống ở vòi nước, nếu con hiểu ý bố.”
Và tất cả những gì tôi có thể nói với bố là, “ Eooooooooooo.”
Đó lại là chuyện về người Anh Điêng nữa mà người ta không biết: chúng tôi rất thích nói chuyện bậy bạ.
Đằng nào thì, tôi cũng đã đăng kí tham gia đội bóng rổ.
Ngày đầu luyện tập, tôi bước lên sân bóng, cảm thấy mình thật là lùn, gầy và chậm chạp.
Bọn con trai da trắng đứa nào cũng giỏi. Vài đứa còn rất siêu là khác.
Ý tôi là có những thằng con trai cao tận 1m95 và 1m98.
Roger Khổng Lồ khỏe như voi, nhanh như chớp và có thể úp rổ.
Tôi đã cố tránh anh ấy. Tôi biết mình sẽ tiêu tùng nếu để anh ấy chạy qua người. Nhưng lúc nào anh ấy cũng chỉ mỉm cười, chơi hết sức, và vỗ mạnh vào lưng tôi.
Tất cả chúng tôi ném rổ một lúc. Sau đó, huấn luyện viên bước vào sân.
Bốn mươi đứa NGAY LẬP TỨC ngừng đập bóng, ngừng ném bóng và ngừng nói chuyện. Tất cả chúng tôi đều im lặng, TÁCH, phăng phắc luôn.
“ Tôi muốn cảm ơn tất cả các em vì đã đến đây ngày hôm nay,” huấn luyện viên nói. “ Có tất cả bốn mươi người. Nhưng chỉ có chỗ cho mười hai người trong đội tuyển trường cùng mười hai người trong đội tuyển thiếu niên.”
Tôi biết mình sẽ không thể vào được hai đội bóng đó. Tôi chỉ có thể vào được đội hạng C, chắc chắn là thế.
“ Những năm trước, ta còn có đội hạng C gồm mười hai người,” huấn luyện viên nói. “ Nhưng năm nay không còn đủ chi phí đội đó. Có nghĩa là hôm nay tôi sẽ phải cắt bớt mười sáu người.”
Hai mươi đứa con trai ưỡn ngực lên. Bọn họ biết rằng mình đủ giỏi để được chọn vào tuyển trường hoặc thiếu niên.
Hai mươi đứa còn lại lắc đầu. Chúng tôi biết rằng mình có thể nằm trong tốp bị cắt đi.
“ Tôi không hề muốn làm việc này,” huấn luyện viên nói. “ Nếu được quyền quyết định, tôi sẽ giữ hết tất cả mọi người. Nhưng tôi lại không được cái quyền đó. Vì thế, chúng ta sẽ cố gắng hết sức, được không? Các bạn chơi bóng một cách đường hoàng, tự tôn, và tôi sẽ đối xử với các bạn một cách đường hoàng và tôn trọng, bất kể chuyện gì xảy ra, được không?”
Tất cả chúng tôi đều đồng ý.
“ Nào, bắt đầu thôi,” huấn luyện viên nói.
Bài tập đầu tiên là chạy maratông. Thực ra thì không hẳn là chạy maratông. Chúng tôi phải chạy một trăm vòng quanh phòng quanh thể dục. Thế là bốn mươi đứa chúng tôi bắt đầu chạy.
Và ba mươi sáu đứa về đích.
Sau năm vòng, một thằng bỏ cuộc, và vì việc bỏ cuộc rất dễ lây lan, ba thằng con trai khác bị nhiễm bệnh nên cũng đi ra khỏi sân tập nốt.
Tôi không hiểu. Tại sao bạn lại đăng kí thi tuyển vào đội bóng rổ nếu bạn không muốn chạy cơ chứ?
Tôi không bận tâm. Rốt cuộc thì, điều đó nghĩa là sẽ chỉ còn mười hai người nữa bị loại. Tôi chỉ phải giỏi hơn mười hai người còn lại.
Cả lũ chúng tôi đều mệt lử sau lượt chạy đó.
Rồi ngay lập tức, huấn luyện viên bắt chúng tôi chơi toàn sân một chọi một.
Đúng vậy.
TOÀN SÂN MỘT CHỌI MỘT.
Đó là cực hình.
Huấn luyện viên không nói rõ vị trí chơi. Vì thế, hậu vệ dẫn bóng phải kèm theo tiền vệ chính, và ngược lại. Học sinh cuối cấp phải kèm học sinh lớp chín, và ngược lại. Các ngôi sao bóng rổ phải kèm bọn kém cỏi như tôi, và ngược lại.
Huấn luyện viên ném cho tôi quả bóng và nói, “ Bắt đầu.”
Thế là, tôi quay người rồi dẫn bóng thẳng về cuối sân.
Một sai lầm.
Roger cướp bóng từ tay tôi dễ như chơi đoạn lao về phía rổ đội mình.
Hổ thẹn, tôi như bị đóng băng.
“ Cậu còn chờ gì nữa?” huấn luyện viên hỏi tôi. “ Nhập cuộc đi chứ.”
Như bừng tỉnh, tôi đuổi theo Roger, nhưng anh ấy đã úp rổ trước khi tôi tiến lại gần được.
“ Bắt đầu lại đi,” huấn luyện viên nói.
Lần này, Roger cố dẫn bóng về phía cuối sân. Còn tôi chơi phòng vệ. tôi cúi xuống thật thấp, dang rộng chân tay, và nghiến răng.
Sau đó Roger cán qua người tôi. Cứ thế đẩy tôi ngã sõng soài.
Anh ấy lao đi rồi lại úp rổ trong khi tôi vẫn nằm bất động trên sàn.
Huấn luyện viên đi về phía tôi và nhìn xuống tôi.
“ Cậu tên gì, cậu nhóc?” ông hỏi.
“ Arnold ạ” tôi trả lời.
“ Cậu là dân khu Anh Điêng à?”
“ Vâng.”
“ Trên đó cậu có chơi bóng không?”
“ Có ạ. Em chơi cho đội lớp tám.”
Huấn luyện viên săm soi mặt tôi.
“ Tôi nhớ ra cậu rồi,” ông nói. “ Cậu ném bóng khá giỏi.”
“ Vâng,” tôi nói.
Huấn luyện viên tiếp tục săm soi mặt tôi mặt tôi thêm một lúc, như thể ông đang tìm kiếm thứ gì đó.
“ Roger là một anh chàng to lớn,” ông nói.
“ Anh ấy khổng lồ,” tôi nói.
“ Cậu có muốn đấu lại với cậu ta không? Hay cậu muốn nghỉ một chút?”
Chín mươi phần trăm người tôi muốn nghỉ. Nhưng tôi biết rằng nếu đồng ý nghỉ tôi sẽ không bao giờ được chọn vào đội tuyển.
“ Em sẽ đấu lại với anh ta,” tôi nói.
Huấn luyện viên mỉm cười.
“ Được rồi, Roger,” ông nói. “ Đứng lại vào hàng nào.”
Tôi lại đứng dậy. huấn luyện viên ném cho tôi quả bóng. Roger lao về phía tôi. Anh ấy gào thét và cười như một gã điên. Anh ấy đang khoái chí và đang cố làm tôi khoảng sợ.
Anh ấy làm tôi sợ thật.
Tôi dẫn bóng bằng tay phải về phía Roger, biết rằng anh ấy sẽ cố cướp lấy bóng.
Nếu anh ấy đứng ngay trước mặt tôi và với lấy quả bóng bằng tay trái không có cách nào tôi có thể vượt qua. Anh ấy quá to quá khỏe, lại cực khó lay chuyển. Nhưng anh ấy lại dừng tay phải chộp lấy quả bóng nên bị mất thăng bằng một chút, vì thế tôi dẫn bóng vòng tròn xung quanh anh ấy, quay 360 độ, rồi lao thẳng về cuối sân. Anh ấy ở ngay đằng sau tôi. Tôi tưởng rằng mình có thể chạy nhanh hơn anh ấy, nhưng anh đuổi kịp tôi và cứ thế huých mạnh vào người tôi. Lại chỉ có mình tôi trượt ngã ngang sân đấu. Quả bóng nẩy về phía khán đài.
Đáng lẽ tôi phải nằm yên.
Nhưng tôi lại không làm thế.
Thay vào đó tôi bật dậy, chạy về phía khán đài, tóm lấy quả bóng và lao thẳng về phía Roger đang đứng dưới rổ.
Tôi thâm chí còn không dẫn bóng.
Tôi cứ chạy như một hậu vệ.
Roger cúi người, sẵn sàng chặn tôi lại như thể anh ấy là trung vệ.
Anh ấy gào lên; tôi cũng gào lên.
Sau đó, tôi dừng khựng lại, cách cái rổ khoảng bốn mét rưỡi, rồi thực hiện một cú ném rổ nho nhỏ xinh xắn.
Tất cả mọi người ở trong nhà thể chất đều reo hò, vỗ tay và giậm chân.
Thoạt tiên Roger hơi tức giận, nhưng sau đó mỉm cười, tóm lấy quả bóng, và dẫn bóng về phía cái rổ của mình.
Anh ấy quay trái, phải, nhưng tôi theo sát.
Anh ấy ấn, đẩy rồi huých tôi , nhưng tôi vẫn theo sát. Anh ấy đang định lên rổ thì tôi chơi xấu. Nhưng tôi đã học được rằng KHÔNG CÓ CÚ CHƠI XẤU NÀO BỊ THỔI CÒI TRONG TOÀN SÂN MỘT CHỌI MỘT, vì thế tôi tóm lấy quả bóng và lao thẳng về phía cuối sân của mình lần nữa.
Nhưng huấn luyện viên thổi còi.
“ Được rồi, được rồi, Arnold, Roger,” huấn luyện viên nói. “ Tốt đấy, tốt đấy. Hai người tiếp theo, hai người tiếp theo.”
Tôi quay về vị trí của mình ở cuối hàng và Roger đứng ngay cạnh tôi.
“ Khá lắm,” anh ấy nói đoạn giơ tay ra.
Tôi đập tay tôi vào tay anh ấy. Tôi là một chiến binh!
Và đó là lúc tôi biết mình sẽ được vào đội tuyển.
Quái quỷ thật, rốt cuộc tôi được chọn vào tuyển trường. Khi đang là học sinh lớp chín. Huấn luyện viên bảo rằng tôi là đứa ném bóng giỏi nhất từng chơi cho ông. Và tôi sắp sửa trở thành vũ khí bí mật của ông. Tôi chuẩn bị sẽ là Vũ khí Hủy diệt Hạng nặng của ông.
Huấn luyện viên có vẻ rất thích mấy phép ẩn dụ quân sự này.
Hai tuần sau, chúng tôi lên đường để thi đấu trận đầu tiên trong mùa giải. Và trận đầu tiên, chúng tôi đấu với đội trường trung học Wellpinit.
Đúng thế.
Chuyện này như được lấy ra từ văn Shakespeare vậy.
Buổi sáng trước trận đấu, tôi tỉnh dậy trong nhà mình ở khu Anh Điêng, để bố có thể đèo tôi đi quãng đường ba lăm cây số đến Reardan, để tôi có thể lên xe buýt của đội bóng rồi tiến về lãnh thổ người Anh Điêng.
Thật điên rồ.
Tôi có cần phải nói với bạn là tôi sợ đến phát ốm không?
Ngày hôm đó, tôi nôn bốn lần.
Khi xe buýt tấp vào bãi đỗ xe của trường, chúng tôi được bọn học sinh tiểu học hung dữ chào đón. Trong số đó, một vài cô cậu nhóc là anh chị em họ của tôi.
Chúng ném tới tấp những nắm tuyết vào xe buýt chúng tôi. Trong một vài nắm tuyết ấy còn có đầy đá.
Lúc chúng tôi xuống xe, đi vào phòng thể dục, tôi nghe thấy tiếng đám đông đang điên loạn bên trong.
Bọn họ đang hô gì đó.
Tôi không thể nghe ra.
Người hâm mộ của đội bóng rổ khu Anh Điêng đang hô, “ Ar-nold dở òm! Ar-nold dở òm! Ar-nold dở òm!”
Họ không gọi tôi bằng tên Anh Điêng, Junior. Không, họ đang gọi tên ở Reardan của tôi.
Tôi dừng lại.
Huấn luyện viên quay lại nhìn tôi.
“ Cậu có ổn không?” ông hỏi.
“ Không ạ,” tôi trả lời.
“ Cậu không phải chơi trận này đâu,” ông nói tiếp.
“ Có, em phải chơi trận này,” tôi nói.
Tuy vậy, có lẽ tôi đã quay lưng lại nếu tôi không nhìn thấy bố mẹ và bà đang đứng chờ ở cửa trước.
Tôi biết họ đã bị người ta chửi rủa không kém gì tôi. Và họ vẫn đang ở đây, sẵn sàng hứng chịu những lời ấy thay tôi. Sẵn sàng đi qua chúng cùng tôi.
Hai cảnh sát bộ lạc cũng ở đó.
Tôi đoán họ ở đó để bảo vệ. Bảo vệ ai, tôi không rõ. Nhưng họ cũng đi cùng đội chúng tôi.
Thế là chúng tôi bước qua cửa chính vào trong nhà thể chất đang ồn ã.
Căn phòng ngay lập tức trở nên im lặng.
Im lặng tuyệt đối.
Những người dân bộ lạc của tôi nhìn thấy tôi và tất cả bọn họ đều ngừng cổ vũ, nói chuyện, và động đậy.
Tôi nghĩ họ ngừng cả thở.
Và, sau đó, như môt, tất cả đều quay lưng lại với tôi.
Đó là một cách thể hiện sự khinh bỉ thật tuyệt.
Tôi cảm thấy rất ấn tượng. Cả đồng đội của tôi cũng thấy thế.
Đặc biệt là Roger.
Anh ấy chỉ nhìn tôi và huýt sáo.
Tôi tức điên.
Hồi tôi còn học ở đây, nếu đám Anh Điêng quái quỷ có tổ chức được như thế này thì có lẽ tôi đã có nhiều lý do hơn để ở lại.
Ý nghĩ đó làm tôi buồn cười.
Thế là tôi cười.
Và tiếng cười của tôi là âm thanh duy nhất trong nhà thể chất.
Sau đó, tôi nhận ra rằng người Anh Điêng duy nhất không quay lưng về phía tôi là Rowdy. Cậu đang đứng ở bên kia sân. Cậu đưa bóng vòng qua lưng, vòng quanh lưng, vòng quanh lưng, như cái đồng hồ. Và lườm tôi.
Cậu muốn chơi bóng.
Cậu không muốn quay lưng lại với tôi.
Cậu muốn tiêu diệt tôi, mặt đối mặt.
Điều đó còn khiên tôi cười nhiều hơn.
Rồi huấn luyện viên bắt đầu cười với tôi.
Cả đội bóng của tôi nữa.
Chúng tôi tiếp tục cười trong lúc đi vào phòng thay đồ để chuẩn bị cho trận đấu.
Khi đã vào trong phòng thay đồ, tôi suýt nữa ngất xỉu. Tôi ngã sụp xuống cạnh một cánh tủ. Tôi thấy choáng váng và yếu đuối. Rồi tôi bắt đầu khóc, và cảm thấy xấu hổ vì những giọt nước mắt của mình.
Nhưng huấn luyện viên biết chính xác phải nói gì.
“Không sao đâu,” huấn luyện viên bảo tôi, nhưng ông đang nói với toàn đội. “Nếu ta quan tâm nhiều đến một thứ gì đó, nó sẽ khiến ta muốn khóc. Nhưng ta phải sử dụng chúng. Sử dụng nước mắt của ta. Sử dụng nỗi đau của ta. Sử dụng nỗi sợ hãi của ta. Hãy tức điên lên, Arnold, hãy tức điên lên.”
Và thế là tôi tức điên lên thật.
Tôi vẫn còn đang tức điên lên và khóc lóc ngay cả khi chúng tôi chạy ra ngoài để khởi động. Tôi vẫn tức điên cả khi trận đấu bắt đầu. Tôi ngồi trên ghế dự bị. Tôi không nghĩ sẽ được chơi nhiều. Tôi mới chi là học sinh lớp chín.
Nhưng sau nửa hiệp một, khi tỉ số đang là 10 đều, huấn luyện viên cho tôi vào sân.
Trong khi tôi đang chạy ra sân, ai đó trong đám đông ném một đồng 25 xu vào người tôi. VÀ ĐẬP TRÚNG CÁI TRÁN CHẾT TIỆT CỦA TÔI!
Máu bắt đầu chảy.
Tôi bị chảy máu nên không chơi được.
Chảy máu và tức giận, tôi lườm đám đông.
Họ chửi bới tôi trong khi tôi đang vào phòng thay đồ.
Tôi chảy máu và cứ ngồi trong phòng một mình, cho tới khi bác Eugene, bạn thân của bố tôi, bước vào. Bác vừa trở thành nhân viên sơ cứu khẩn cấp cho phòng khám của bộ lạc.
“Để bác xem vết thương nào,” bác nói, và săm soi vết thương của tôi.
“Bác còn giữ chiếc xe máy của bác không?” tôi hỏi.
“Không, bác làm hỏng rồi,” bác nói và chấm thuốc sát trùng lên vết thương của tôi. “ Cháu thấy thế nào?”
“Đau ạ.”
“À, không sao đâu,” bác nói. “Có lẽ là ba mũi. Bác sẽ đèo cháu về Spokane để khâu vết thương lại.”
“Bác cũng ghét cháu ạ?” tôi hỏi bác Eugene.
“Không, nhóc à, cháu tuyệt lắm,” bác trả lời.
“Tốt,” tôi nói.
“Tiếc là cháu không có cơ hội thi đấu,” bác Eugene nói. “Bố cháu bảo rằng dạo này cháu chơi giỏi rồi.”
“Không giỏi bằng bác đâu ạ,” tôi nói.
Bác Eugene là một huyền thoại. Mọi người kháo rằng bác lẽ ra có thể chơi ở trường đại học, nhưng mọi người cũng nói rằng bác Eugene không biết đọc.
Bạn không biết đọc, bạn không được chơi bóng.
“Lần sau cháu sẽ được trả thù mà,” bác Eugene nói.
“Bác khâu vào cho cháu đi ạ,” tôi nói.
“Gi cơ?”
“Bác khâu vào cho cháu đi. Cháu muốn chơi tối nay.”
“Bác không thể làm thế được, nhóc à. Đây là mặt của cháu. Nó có thể để lại sẹo hay gì đó”
“Làm thế trông cháu sẽ cứng rắn hơn,” tôi nói. “Thôi nào, bác.”
Thế là bác Eugene đã làm việc đó. Bác khâu ba mũi trên trán tôi và đau kinh khủng, nhưng tôi sẵn sàng để chơi nửa sau trận đấu.
Đội tôi đang thua năm điểm.
Rowdy đã trở thành một mối kinh hoàng thực sự, ghi liền hai mươi điểm, mười lần bắt được bóng bật bảng, và bảy lần cướp bóng thành công.
“Cậu nhóc đó chơi khá đấy,” huấn luyện nói.
“Cậu ta là bạn thân của em,” tôi nói. “Thực ra thì cậu ta đã từng là bạn thân của em.”
“Bây giờ thì cậu ta là gì?”
“Em không biết.”
Đội tôi ghi được năm điểm đầu tiên trong hiệp ba, và sau đó huấn luyện viên cho tôi vào thi đấu.
Tôi lập tức cướp bóng rồi chạy vụt đi để lên rổ.
Rowdy ở ngay đằng sau tôi.
Tôi nhảy lên, trong tai nghe tiếng chửi của hai trăm người Skopane, và sau đó chỉ nhìn thấy một vệt sáng khi Rowdy đập mạnh cùi chỏ vào đầu khiến tôi bất tỉnh.
Ok, tôi không nhớ bất kì chuyện gì khác của tối hôm đó. Thế nên tất cả những gì tôi kể cho bạn bây giờ đều là thông tin tôi nghe kể lại.
Sau khi Rowdy làm tôi bất tỉnh, cả hai đội bắt đầu những hiệp xô và những trận đẩy.
Cảnh sát của bộ lạc phải kéo hai mươi hoặc ba mươi người Skopane trưởng thành ra khỏi sân đấu trước khi bất kì ai trong số họ kịp hành hung một thiếu niên da trắng.
Rowdy thì bị phạt lỗi kĩ thuật.
Vì thế, chúng tôi được ném phạt hai quả.
Tôi không ném hai quả đó, tất nhiên, bởi vì tôi đã ở trong xe cấp cứu của bác Eugene, cùng với bố mẹ tôi, trên đường tới Spokane.
Sau khi chúng tôi ném phạt xong, hai ông trọng tài hội ý. Họ là hai gã da trắng ở Spokane đang kính hãi trước người Anh Điêng điên dại trong đám đông và họ sẵn sàng làm BẤT CỨ ĐIỀU GÌ để khiến đám đông hài lòng. Thế nên họ bắt lỗi bốn cầu thủ chúng tôi vì tội rời khỏi ghế dự bị và vì huấn luyện viên đã có những hành động không phù hợp với tinh thần thể thao.
Đúng thế, năm lỗi. Mười quả ném phạt.
Sau khi Rowdy ném trúng sáu quả đầu tiên, huấn luyện viên chửi thề rồi gào lên, thế là bị đuổi ra khỏi sâu đấu.
Kết cục đội Wellpinit thắng chúng tôi ba mươi điểm.
Kết cục tôi bị chấn thương sọ não nhẹ.
Đúng thế, ba mũi khâu cùng với một bộ não thâm tím.
Mẹ tôi mất hết cả tự chủ. Bà tưởng rằng tôi đã bị giết chết.
“ Con ổn mà,” tôi nói. “ Chỉ hơi chóng mặt chút thôi.”
“ Nhưng con bị tràn dịch não,” mẹ nói. “ Não của con đã tổn thương sẵn rồi.”
“ Trời ạ, cảm ơn mẹ,” tôi nói.
Tất nhiên, tôi hơi lo lắng vì đã làm tổn thương thêm bộ não vốn bị tổn thương sẵn của mình; nhưng bác sĩ bảo là tôi không sao.
Gần như là không sao.
Tối muộn hôm đó, huấn luyện viên đã kỳ kèo với mấy cô y tá để vào được phòng tôi. Cả bố mẹ và bà tôi đều đã ngủ say trên ghế, nhưng tôi vẫn còn thức.
“ Chào, nhóc,” huấn luyện viên nói, giữ giọng thật nhỏ để không đánh thức gia đình tôi dậy.
“ Chào, huấn luyện viên,” tôi trả lời.
“ Xin lỗi về trận đấu đó,” ông nói.
“ Đó không phải là lỗi của thầy mà.”
“ Đáng lẽ ra tôi không nên cho cậu vào sân. Đáng lẽ ra tôi phải hủy hẳn trận đấu. Là lỗi của tôi.”
“ Em đã muốn chơi. Em đã muốn thắng.”
“ Đó chỉ là một trận đấu thôi,” ông nói. “ Không đáng cho tất cả những chuyện này đâu.”
Nhưng ông đang nói dối. Ông đang nói những điểu ông nghĩ mình nên nói. Mọi trận đấu đều quan trọng. Mọi trận đấu đều nghiêm trọng.
“ Huấn luyện viên,” tôi nói. “Nếu có thể, em sẽ đi ra ngay khỏi bệnh viện và cuốc bộ quãng đường đến Wellpinit để đấu với bọn họ.”
Thưa huấn luyện viên mỉm cười.
“ Vince Lombardi từng nói một câu mà tôi rất tâm đắc,” ông nói.
“ Bạn thắng hay thua không quan trọng,” tôi nói. “ Điều quan trọng là cách bạn thi đấu.”
“ Không phải, nhưng tôi thích câu đó,” huấn luyện viên nói. “ Nhưng Lombardi không thật lòng. Tất nhiên, thắng thì tốt hơn.”
Chúng tôi cười.
“ Không, nhưng tôi tâm đắc với câu kia hơn,” huấn luyện viên nói. “ Chất lượng cuộc sống của một con người tỷ lệ thuận với sự cống hiên của anh ta cho sự xuất sắc bất kể lĩnh vực mà anh ta đã chọn để theo đuổi.”
“ Đó là một câu nói hay.”
“ Nó hoàn toàn đúng với cậu. Tôi chưa từng gặp ai tận tâm như cậu cả.”
“ Cám ơn thầy.”
“ Không có gì. Được rồi, nhóc, cậu hãy chăm sóc tốt cho cái đầu mình. Tôi về đây để cho cậu còn ngủ.”
“ À, em không được phép ngủ. Họ muốn em thức để giám sát đầu em. Họ muốn chắc chắn là em không bị chấn thương ngầm hay gì đó.”
“ À, được rồi,” huấn luyện viên nói. “ Vậy thì , cậu nghĩ sao nếu tôi thức cùng cậu ở đây đêm nay?”
“ Chà, vậy thì tuyệt quá.”
Thế là huấn luyện viên và tôi thức suốt đêm đó.
Chúng tôi kể cho nhau nghe rất nhiều chuyện.
Nhưng tôi sẽ không bao giờ kể lại những chuyện đó.
Tối hôm đó chỉ thuộc về mình tôi với huấn luyện viên củ