Nhật kí hoàn toàn có thật của một người Anh Điêng bán thời gian (18)

ĐỪNG TIN VÀO CÁI MÁY TÍNH CỦA BẠN

Hôm nay ở trường, vì rất nhớ Rowdy, tôi bèn bước vào phòng máy tính, chụp một bức ảnh kỹ thuật số khuôn mặt đang cười của tôi, rồi gửi qua email cho cậu.

Vài phút sau, cậu email cho tôi cái ảnh chụp mông trần của mình. Tôi không biết cậu chụp được kiểu ảnh đó từ lúc nào.
Nó làm tôi bật cười.

Nhưng nó cũng khiến tôi thấy chán nản.

Có lúc ở Rowdy vô cùng điên cuồng-hàihước-kinh tởm. Lũ trẻ ở Reardan thì luôn quá lo lắng về điểm số, thể thao và TƯƠNG LAI CỦA MÌNH nên đôi lúc cư xử như nhứng gã thương gia trung niên đau khổ vì kìm nén với những cái điện thoại di động bị tắc trong ruột non.

Rowdy không hề biết kìm nén. Cậu chính là loại trẻ con đi email ảnh cái mông trần truồng của mình( và cả những thứ trần truồng còn lại) cho toàn thế giới.

“ Này,” Gordy nói. “ Đây có phải là đằng sau của ai đó không?”

Đằng sau! Có phải cậu vừa nói “ đằng sau”?

“ Gordy à,” tôi nói. “ Đó hoàn toàn KHÔNG PHẢI là đằng sau. Mà đó là một cái đít hôi hám. Cậu ngửi được mùi của nó, thậm chí qua cả máy tính.”

“ Đấy là mông của ai vậy?” cậu hỏi.

“ À của bạn thân tớ, Rowdy. Thực ra thì, cậu ấy đã từng là bạn thân của tớ. Hiện giờ thì ghét tớ lắm.”

“ Sao lại ghét cậu?”

“ Vì tớ đã rời khỏi khu Anh Điêng,” tôi trả lời.

“ Nhưng cậu vẫn sống ở đó, phải không? Cậu chỉ đi học ở đây thôi mà.”

“ Tớ biết, tớ biết thế, nhưng có vài người Anh Điêng nghĩ rằng cậu sẽ phải cư xử như người da trắng để khiến cuộc sống của mình tốt đẹp hơn. Một số người Anh Điêng nghĩ rằng cậu sẽ trở thành người da trắng nếu cậu cố gắng làm cuộc sống của mình tốt đẹp hơn, hoặc nếu cậu trở nên thành đạt.”

“ Nếu điều đó đúng thì chẳng phải tất cả người da trắng đều thành đạt sao?”

Trời ạ, Gordy thật là thông minh. Tôi ước mình mang được cậu về khu Anh Điêng rồi để cậu dạy Rowdy. Tất nhiên, rất có thể Rowdy sẽ đấm Gordy cho tới khi Gordy bị bại não. Hoặc cũng có khi Rowdy, Gordy và tôi trở thành bộ ba siêu phàm, đấu tranh cho lẽ phải, cho công lý và cho lối sống của người Mỹ bản địa. Ừ thì, đúng thế, Gordy là người da trắng, nhưng bất cứ ai cũng sẽ bắt đầu cư xử như người Anh Điêng nếu họ ở cùng chúng tôi kha khá lâu.

“ Những người ở quê ấy, rất nhiều người gọi tớ là táo” tôi nói.

“Họ tưởng cậu là một loại hoa quả hay gì đó à?” cậu hỏi.

“ Không, không” tôi nói. “ Họ gọi tớ là táo vì cho rằng tớ đỏ bên ngoài và trắng bên trong.”

“ À, tức là họ nghĩ cậu là một tên phản bội.”

“ Đúng thế.”

“ Ừ thì, cuộc sống là một cuộc đấu tranh không ngừng giữa việc sống như một cá thể và việc sống như một thành viên của cộng đồng.”

Bạn có tin là có một thằng nhóc nói chuyện như thế này không? Như thể cậu ta là một giảng viên đại học tự thán phục  cách nói năng của chính mình?

“ Gordy,” tôi nói. “ Tớ không hiểu những gì cậu muốn nói với tớ.”

“ Ý tớ là, vào thưở bình minh của loài người, cộng đồng là thứ duy nhất bảo vệ chúng ta khỏi dã thú và cái đói. Chúng ta sống sót là vì chúng ta tin tưởng lẫn nhau.”

“ Vậy thì sao?”

“ Vì thế, hồi đó, những con người lập dị đe dọa sức mạnh của bộ tộc. Nếu cậu không giỏi làm ra thức ăn, nơi trú ngụ hay em bé thì sẽ bị tống cổ ra ngoài sống một mình.”

“ Nhưng chúng ta đâu còn nguyên thủy như vậy nữa.”

“ Ồ, có, chúng ta vẫn thế. Những người lập dị vẫn bị xua đuổi”

“ Ý cậu là những người lập dị như tớ,” tôi nói.

“ Cả tớ nữa,” Gordy nói.

“ Tốt thôi, vậy thì, chúng mình sẽ lập nên một bộ lạc hai người,” tôi lên tiếng.

Tự dưng tôi có thôi thúc muốn ôm Gordy, và tự dưng cậu có thôi thúc muốn ngăn cản tôi ôm cậu ấy.

“ Đừng có ủy mị thế chứ.” cậu nói.

Đúng thế, kể cả những đứa con trai lập dị cũng sợ những xúc cảm của mình.

Leave a Reply

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Developed by Tiepthitute
Developed by Tiepthitute