NHẢY, NHẢY, NHẢY
Khi di chuyển qua lại giữa Reardan và Wellpinit, giữa cái thị trấn nhỏ của người da trắng và vùng đất Anh Điêng, tôi luôn cảm thấy mình như một người xa lạ.
Tôi nửa là người da đỏ ở một nơi và nửa là người da trắng ở nơi còn lại.
Như thể việc làm người da đỏ là công việc của tôi, nhưng chỉ là một công việc của tôi, nhưng chỉ là một công việc bán thời gian. Và công việc đó cũng chẳng hề được trả lương cao.
Người duy nhất lúc nào cũng làm tôi thấy vui vẻ là Penelope.
À thì, thực ra tôi không nên nói thế.
Ý tôi là, cả bố và mẹ đều làm việc rất vất vả vì tôi. Họ luôn luôn ki cóp sao cho đủ tiền chi trả xăng xe, để cho tôi tiền ăn trưa, để mua cho tôi một cái quần bò với đôi ba chiếc áo mới.
Bố mẹ cho tôi vừa đủ tiền để tôi có thể giả vờ rằng tôi có rất nhiều tiền hơn so với thực tế.
Tôi đã bốc phét về chuyện tôi nghèo đến mức nào.
Tất cả mọi người ở Reardan đều cho rằng người Spokane kiếm được bội tiền vì chúng tôi có một cái sòng bạc. Nhưng cái sòng bạc đó, do bị quản lý kém và cách quá xa các trục đường cao tốc chính, nên đã làm ăn thua lỗ. Để kiếm được tiền từ sòng bạc, bạn phải làm việc ở sòng bạc.
Người da trắng khắp mọi nơi cứ đinh ninh rằng nhà nước cho không tiền cho người Anh Điêng.
Và vì bọn bạn cũng như bố mẹ chúng ở Reardan tưởng rằng tôi có rất nhiều tiền, tôi chẳng buồn làm gì để thay đổi suy nghĩ của họ cả. Tôi cho rằng cũng chẳng có lợi lộc gì nếu họ biết là tôi nghèo kiết xác.
Họ sẽ nghĩ gì nếu biết thỉnh thoảng tôi vẫn phải đi quá giang đến trường?
Ừ, thế là tôi giả vờ mình có chút tiền. Tôi giả vờ mình thuộc tầng lớp trung lưu. Tôi giả vờ mình giống như những người khác.
Không một ai biết sự thật cả.
Tất nhiên, bạn sẽ không thể lừa dối mãi được. Lời nói dối có hạn sử dụng ngắn. Lời nói dối sẽ bị hỏng. Lời nói dối sẽ thối rữa và bốc mùi um lên.
Vào tháng Mười hai, tôi cùng Penelope đến Dạ hội Mùa đông. Có điều, tôi chỉ có đúng năm đô, còn không đủ trả cho bất cứ cái gì – như chụp ảnh, thức ăn, xăng, một cái xúc xích cùng một chai xô đa. Nếu đó là một dạ hội khác, một dạ hội bình thường, tôi đã ở nhà với căn bệnh tưởng tượng. Nhưng tôi không thể bỏ qua Dạ hội Mùa đông. Và nếu tôi không mời Penelope thì chắc chắn cô sẽ đi với ai khác.
Bởi không có tiền đổ xăng, bởi tôi chẳng thể lái xe dù có muốn đi nữa, và cũng bởi tôi không muốn hẹn hò ba người nên tôi đã bảo Penelope chờ tôi ở nhà thể chất nơi dạ hội được tổ chức. Cô có vẻ không hài lòng cho lắm.
Nhưng tệ nhất là tôi phải mặc một trong mấy bộ com lê cũ của bố.
Tôi đã rất lo rằng mọi người sẽ cười vào mặt tôi, phải không nhỉ? Họ chắc cũng sẽ làm thế thật nếu Penelope không ngay lập tức hét lên thích thú khi thấy tôi đi vào nhà thể chất. “ Ôi, trời, ơi!” cô gào to để tất cả mọi người cùng nghe thấy. “ Bộ com lê này ngầu chết đi được. Quá mãnh lực đến mức phát ra cả phóng xạ đấy!”
Thế là tất thảy lũ con trai trong phòng, ngay lập tức khắc ước gì họ đã mặc bộ com lê polyester lố bịch của bố mình.
Tôi nghĩ rằng tất cả các cô nàng đều ngay tức khắc thấy khó thở và nổi hứng sau khi nhìn thấy cái quần ống vảy của tôi.
Vì thế, choáng váng với sức mạnh bất ngờ của mình, tôi liền thực hiện một vài điệu nhảy disco thật nhí nhố làm cho cả phòng cười nghiêng ngả.
Ngay cả Roger, cái gã khổng lồ mà tôi có lần đấm vào mặt, bỗng thành bạn tôi.
Penelope và tôi vô cùng hạnh phúc khi được sống, và cũng vô cùng hạnh phúc khi được sống CÙNG VỚI NHAU, ngay cả khi chúng tôi mới chỉ là một đôi bán-hot, và chúng tôi còn nhảy từng điệu một với nhau.
Mười chín điệu nhảy;bảy bài nhạc chậm.
Mười một hit đồng quê; năm bài hát rock; ba giai điệu hip hop.
Đó là đêm tuyệt vời nhất đời tôi.
Tất nhiên, người tôi xộc xệch, nhễ nhại mồ hôi trong bộ com lê polyester đó.
Nhưng điều đó có hế hấn gì. Penelope nghĩ rằng tôi đẹp theed nên tôi thấy mình thật đẹp.
Và rồi đêm dạ hội kết thúc.
Đèn bật sáng.
Penelope sực nhớ ra rằng chúng tôi đã quên nhờ gã chụp ảnh chuyên nghiệp chụp cho vài pô.
“ Ôi, trời ơi!” cô kêu lên. “ Chúng mình quên chưa chụp ảnh rồi! Chán quá!”
Cô buồn một lúc, nhưng sau đó nhận ra rằng chúng tôi đã vui đến mức một bức ảnh chụp buổi tối hôm đó hoàn toàn chẳng có ý nghĩa gì nữa. Một bức ảnh sẽ chỉ là một thứ đồ lưu niệm lố bịch.
Tôi cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm là chúng tôi đã quên. Tôi không có đủ tiền để trả cho mấy tấm ảnh ấy. Tôi biết thế. Tôi còn tập sẵn một bài diễn văn về việc làm mất ví.
Tôi đã sống sót qua buổi tối hôm đó mà không hề để lộ ra cảnh nghèo khó của mình.
Tôi nghĩ sẽ tiễn Penelope ra bãi đỗ xe, ở đó bố cô đang ngồi trong xe chờ đợi. Tôi sẽ thơm nhẹ lên má cô (bởi vì bố cô sẽ bắn tôi nếu tôi hôn cô bằng lưỡi trong lúc ông đang theo dõi). Rồi tôi sẽ vẫy chào tạm biệt trong lúc họ lái xe đi khỏi. Sau đó, tôi sẽ ngồi chờ ở bãi đỗ xe cho tới khi tất cả mọi người đã về hết. Đoạn tôi sẽ bắt đầu cuốc bộ về nhà trong bóng tối. Đó là tối thứ Bảy, vì thế tôi biết có một vài gia đình ở khu Anh Điêng sẽ từ Spokane trở về nhà. Tôi biết họ sẽ trông thấy tôi và cho tôi đi nhờ xe.
Kế hoạch là thế.
Nhưng mọi việc đã thay đổi. Mọi thứ luôn luôn thay đổi.
Roger cùng một vài cậu con trai khác, mấy gã nổi tiếng ở trường, quyết định sẽ lái xe đến Spokane ăn bánh kếp ở một hàng ăn mở hai-tư-giờ. Đột nhiên, đó là ý tưởng hay nhất thế giới.
Chỉ có học sinh cuối cấp và học sinh lớp mười một, những học sinh khóa trên, định đi cùng nhau.
Nhưng Penelope rất nổi tiếng, nhất là so với một học sinh lớp chín, và tôi cũng nổi tiếng nhờ có liên quan, ngay cả khi mới là học sing lớp chín, đến nỗi Roger mời chúng tôi đi cùng.
Penelope thích cái ý kiến đó chết đi được.
Tôi thì sợ khiếp vía.
Tôi chỉ có năm đô trong túi. Với ngần ấy tiền, tôi mua được gì đây? Có thể là một đĩa bánh kếp. Có thể.
Tôi tiêu rồi.
“ Em nghĩ sao, Arnie?” Roger hỏi. “ Em có muốn nhồi carb(1) với bọn anh không?”
“ Cậu muốn thế nào hả Penelope?” tôi hỏi.
“ Ôi, tớ muốn đi, tớ muốn đi,” cô nói. “ Để tớ đi hỏi bố đã nhé.”
Ôi, trời, tôi nhìn thấy lối thoát duy nhất của mình. Tôi chỉ có thể hy vọng bác Earl không cho cô đi. Chỉ có bác Earl mới cứu được tôi vào lúc này.
Tôi đang trông cậy vào bác Earl! Đời tôi tồi tệ đến mức ấy trong thời điểm đó!
Penelope nhảy tung tăng về phía xe của bố cô.
“ Này, Penultimate,” Roger nói. “ Anh sẽ đi cùng em. Anh sẽ bảo với bác Earl rằng bọn em sẽ đi cùng anh. Xong đâu đấy, anh sẽ đèo mấy đứa về nhà.”
Penultimate là biệt danh Roger đặt cho Penelope. Đó có lẽ là từ mô phạm duy nhất mà anh ta biết. Tôi cảm thấy rất khó chịu khi anh ta đặt biệt danh cho cô. Khi hai người đó cùng nhau đi về phía bác Earl, tôi nhận ra rằng Roger và Penelope trông thật đẹp đôi. Trông họ thật tự nhiên. Trông họ như thể đúng là họ trở thành một cặp.
Sau khi mọi người phát hiện ra rằng tôi chỉ là một thằng khố rách áo ôm, tôi biết họ sẽ trở thành một cặp.
Làm ơn đi mà, bác Earl! Làm ơn đi! Hãy làm cho con gái thất vọng!
Nhưng bác Earl quý Roger lắm. Tất cả các ông bố đều quý Roger. Anh ta là tuyển thủ bóng bầu dục giỏi nhất mà họ từng thấy. Đương nhiên là họ rất quý anh ta. Họ sẽ không phải người Mỹ nếu không thích tuyển thủ bóng bầu dục giỏi nhất.
Tôi tưởng tượng ra bác Earl sẽ nói ông cho phép con gái đi với điều kiện Roger là người thò tay vào quần lót của cô chứ không phải là tôi.
Tôi thấy tức giận, ghen tuông và vô cùng sợ hãi.
“ Tớ được đi! Tớ được đi!” Penelope vừa reo lên vừa chạy về phía tôi, ôm tôi thật chặt.
Một tiếng sau, khoảng hai mươi đứa chúng tôi ngồi tại quán Denny ở Spokane.
Tất cả mọi người đều gọi bánh kếp.
Tôi gọi bánh kếp cho Penelope và tôi. Tôi gọi nước cam, cà phê và cả món phụ là một lát bánh mì nướng và ca cao nóng cộng thêm khoai tât chiên, mặc dù biết mình không thể trả tiền cho bất kỳ món nào trong số đó.
Tôi nghĩ đây là bữa ăn cuối cùng của tôi trước ngày hành quyết, thế nên tôi sẽ thưởng thức một yến tiệc.
Giữa chừng bữa ăn, tôi đi vào nhà vệ sinh.
Tôi cứ tưởng mình sẽ nôn, vì thế tôi quỳ xuống cạnh bồn vệ sinh. Nhưng tôi chỉ nôn khan một chút.
Roger đi vào nhà vệ sinh nên nghe thấy tiếng tôi.
“ Này, Arnie,” anh ta nói. “ Em có ổn không đấy?”
“ Vâng,” tôi nói. “ Em chỉ mệt thôi.”
“ Được rồi, nhóc,” anh ta nói. “ Anh rất vui vì có hai đứa đi tối nay. Em và Penultimate rất đẹp đôi đấy.”
“ Anh nghĩ vậy sao?”
“ Phải, em đã lên giường với con bé chưa?”
“ Em thực sự không muốn nói về mấy chuyện đó.”
“ Ừ, em nói đúng. Đó chẳng phải chuyện của anh. Mà này, em có định thi thử vào đội bóng rổ không?”
Tôi biết một tuần nữa thì bắt đầu tập. tôi cũng định chơi. Nhưng tôi không biết liệu huấn luyện viên có thích người Anh Điêng hay không.
“ Có,” tôi trả lời.
“ Em chơi có giỏi không?”
“ Cũng tạm được.”
“ Em nghĩ mình có đủ giỏi để vào tuyển trường không?” Roger hỏi.
“ Trời ơi,” tôi trả lời. “ Em thích mê tuyển thiếu niên.”
“ Được lắm.” Roger nói tiếp. “ Em mà chơi cùng thì tuyệt lắm. Bọn anh đang cần thêm ít lính mới.”
“ Cám ơn anh,” tôi nói.
Tôi không thể tin nổi là anh ta lại tốt đến thế. Anh ta, ừ thì, anh ta rất là LỊCH SỰ! Liệu có bao nhiêu cầu thủ bóng bầu dục là người lịch sự? Và tốt bụng? Và hào hiệp như thế?
Điều đó thật thú vị.
“ Này, em bảo,” tôi nói. “ Lý do em nôn trong kia là…”
Tôi định bụng nói cho anh ta toàn bộ sự thật, nhưng không tài nào làm nổi.
“ Anh cá là em nôn vì quá yêu,” Roger nói.
“ Không, mà, ừ, có lẽ thế,” tôi nói. “ Nhưng vấn đề là, bụng em đang lộn tùng phèo cả lên bởi vì em, ờ, để quên ví. Em để tiền ở nhà mất rồi.”
“ Cái thằng này!” Roger nói. “ Không phải lo. Đáng lẽ em phải nói từ sớm. Anh sẽ cho em vay.”
Anh ta mở ví rồi đưa cho tôi bốn mươi đô.
Trời ạ, trời ạ.
Trẻ con kiểu gì mà lại có thể đưa người khác bốn mươi đô la như không kiểu đấy chứ?
“ Em sẽ trả lại cho anh,” tôi nói.
“ Lúc nào cũng được, cứ chơi vui vẻ đi, nhé?”
Anh ta lại vỗ vai tôi. Anh ta suốt ngày vỗ vai tôi.
Chúng tôi cùng nhau trở về bàn, ăn nốt thức ăn, và Roger đèo tôi về trường. Tôi nói với họ là bố tôi sẽ đến đón tôi bên ngoài phòng tập.
“ Này, giờ là ba giờ sáng rồi đấy.” Roger nói.
“ Không sao,” tôi nói. “ Bố em làm ca đêm. Ông ấy sẽ từ cơ quan đến thẳng đây.”
“ Em có chắc không?”
“ Vâng, mọi thứ đều ổn cả.”
“ Vậy anh sẽ chở Penultimate về nhà an toàn.”
“ Tuyệt.”
Rồi Penelope và tôi xuống xe để chúng tôi có một cuộc chia tay riêng tư. Mắt cô đang phát ra tia la de.
“ Roger nói với tớ là anh ấy cho cậu vay ít tiền,”cô nói.
“ Đúng thế,” tôi nói. “Tớ không mang ví.”
Đôi mắt la de của cô nóng lên.
“ Arnold này.”
“ Ừ?”
“ Tớ hỏi cậu một chuyện lớn được không?”
“ Được, chắc vậy.”
“ Cậu có nghèo không?”
Tôi không thể nói dối cô được nữa.
“ Ừ,” tôi nói. “ Tớ nghèo.”
Tôi tưởng cô sẽ bước ra khỏi đời tôi ngay lúc đó. Nhưng cô không làm vậy. Thay vì thế, cô hôn tôi. Vào má. Tôi đoán con trai nghèo không được hôn vào môi. Tôi đang định hét vào mặt cô vì tội cư xử nông cạn, nhưng rồi chợt nhận ra rằng