ROWDY CHO TÔI LỜI KHUYÊN VỀ TÌNH YÊU
Bạn đã bao giờ ngắm nhìn một cô gái xinh đẹp chơi bóng chuyền chưa?
Hôm qua, trong trận đấu, lúc Penelope phát bóng, tôi ngắm nhìn cô như thể cô là một tuyệt tác nghệ thuật.
Cô mặc áo trắng cùng quần soóc trắng, và tôi còn có thể nhìn thấy đường viền của bộ đồ lót cũng màu trắng của cô.
Nước da cô trắng nhạt. Trắng như sữa. Trắng như mây.
Có nghĩa là người cô màu trắng trên trắng trên trắng, giống như cái bánh kem va ni tráng miệng hoàn hảo nhất mà bạn từng nhìn thấy.
Tôi muốn được làm lớp kem sô cô la phủ ở trên.
Penelope đang phát bóng về phía mấy con nhỏ xấu tính ở đội Những Cô Nàng Khỉ Đột Davenport. Ừ, bạn đọc đúng rồi đấy. Mấy đứa con gái đó sẵn lòng tự nhận mình là Những Cô Nàng Khỉ Đột. Và bọn nó cũng chơi như những con linh trưởng siêu khỏe. Penelope và đồng đội đang thua thảm hại. Trong séc một, tỷ số đã là 12-0.
Nhưng tôi chẳng quan tâm.
Tôi chỉ muốn ngắm nhìn Penelope mồ hôi nhễ nhại đang chảy những giọt mồ hôi tuyệt đẹp trong cái ngày nóng toát mồ hôi tuyệt đẹp ấy.
Cô đứng ở vạch phát bóng, đập bóng xuống đất vài lần để lấy nhịp, rồi tung quả bóng qua đầu lên không trung.
Cô dõi theo quả bóng bằng đôi mắt màu xanh nước biển. Tập trung cao độ. Như thể bóng chuyền quan trọng hơn mọi thứ trên đời. Tôi đâm ghen tị với nó. Ước gì tôi là quả bóng đó.
Khi quả bóng còn đang lơ lửng trên trời, Penelope quay hông và lưng rồi hất tay phải lên quá vai, uốn cong người như một con rắn cực kỳ xinh xẻo. Cơ chân cô duỗi căng ra.
Tôi suýt chút nữa ngất xỉu khi ngắm cô phát bóng. Vận dụng cả động tác vặn người, cong lưng, duỗi và tập trung ấy, cô đập thật mạnh vào quả bóng khiến Những Cô Nàng Khỉ Đột không thể đỡ nổi.
Sau đó Penelope nắm chặt tay rồi hô to, “ Phải thế chứ!”
Đẹp một cách hoàn mỹ.
Mặc dù tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ có lúc mình được hồi âm, nhưng vì không biết phải làm gì với tình cảm của mình, tôi đến phòng máy tính gửi email cho Rowdy. Năm năm trời, cậu vẫn chỉ dùng một địa chỉ email.
“ Này, Rowdy,” tôi viết. “ Tớ đang yêu một cô nàng da trắng. Tớ nên làm gì bây giờ?”
Một vài phút sau, Rowdy trả lời.
“ Này, Thằng Khốn,” Rowdy viết. “ Tao đã quá chán những thằng Anh Điêng đối xử với con gái da trắng cứ như tụi nó là những cái cúp vàng rồi. Hãy sống cho tử tế đi.”
Chà, lời khuyên đó chả giúp gì được tôi cả. Vì thế tôi hỏi Gordy xem nên thế nào về chuyện Penelope.
“ Tớ là một đứa con trai Anh Điêng,” tôi nói. “ Tớ phải làm thế nào để một cô gái da trắng yêu tớ?”
Vài ngày sau cậu đưa cho tôi một bản báo cáo ngắn.
“ Arnold này,” cậu nói. “ Tớ đã tra cứu cụm từ ‘ đang yêu một cô gái da trắng’ trên Google và tìm thấy một bài báo viết về cô gái da trắng tên là Cynthia đã mất tích ở Mexico hè năm ngoái. Cậu còn nhớ hình của cô ấy xuất hiện đầy trên báo và tất cả mọi người đều nói đấy là một sự việc thật đáng tiếc không?”
“ Tớ có nhớ mang máng,” tôi nói.
“ Thì, bài báo này viết rằng trong vòng ba năm qua có hơn hai trăm cô gái Mexico đã mất tích chính tại vùng đất đó. Chẳng ai bàn tán gì nhiều về chuyện đó. Và điều đó chính là phân biệt chủng tộc. Người viết bài báo đó cũng nói rằng người ta quan tâm đến những cô gái da trắng xinh đẹp hơn tất thảy những người khác trên thế giới. Con gái da trắng thật là có đặc quyền. Họ là những cô nương gặp nạn.”
“ Vậy điều đó có nghĩa là?” tôi hỏi.
“ Theo tớ nó có nghĩa là cậu cũng chỉ là một thằng khốn phân biệt chủng tộc như bao người khác mà thôi.”
Ui chao.
Ở khía cạnh nào đó, con mọt sách Gordy cũng rắn không kém gì Rowdy.