Nhật kí hoàn toàn có thật của một người Anh Điêng bán thời gian (15)

ĐÓI CỒN CÀO

Thầy giáo lịch sử của chúng tôi, thầy Seridan, đang cố dạy chúng tôi về cuộc Nội Chiến. Nhưng thầy dạy quá chán và giọng đều đến nỗi điều duy nhất thầy dạy là làm sao để chúng tôi ngủ khi mắt vẫn đang mở.

Tôi phải ra khỏi nơi này, thế nên tôi giơ tay lên.

“ Chuyện gì vậy, Anorld?” thầy giáo hỏi.

“ Em phải đi vệ sinh.”

“ Nhịn đi.”

“ Em không thể.”

Tôi làm mặt Nếu – Em – Không –Đi – Ngay – Em – Sẽ – Nổ – Tung biểu cảm nhất của mình.

“ Em thật sự phải đi à?” thầy giáo hỏi.
Lúc đầu thấy không cần, nhưng sau đó tôi nhận ra là đúng, tôi phải đi.

“ Em phải đi ngay,” tôi đáp.
“ Được rồi, được rồi, đi đi, đi đi.”

Tôi chạy đến khu phòng vệ sinh trong thư viện vì chúng thường sạch hơn nhiều so với mấy phòng vệ sinh gần nhà ăn.
Rồi, được rồi, tôi đang cần đại tiện, tôi đang ngồi trên toilet, và đang tập trung. Tôi đang trong trạng thái thiền, cố gắng làm cho chuyện này trở thành một trải nghiệm linh thiêng. Tôi từng đọc được rằng Gandhi cực kỳ quan tâm đến việc đại tiện của mình. Tôi không biết liệu ông ấy có bói toán hay gì không. Nhưng tôi đoán ông ấy cho rằng tình trạng và chất lượng của đại tiện tiết lộ tình trạng và chất lượng của đại tiện tiết lộ tình trạng và chất lượng của cuộc đời ông.

Phải, tôi biết, có lẽ tôi đọc nhiều sách quá.

Và có lẽ QUÁ nhiều sách về đại tiện.

Nhưng nó quan trọng cả, được chứ? Rồi tôi xong, xả nước, rửa tay, nhìn chằm chằm vào gương và bắt đầu nặn mụn. Tôi đang im lặng và tập trung tuyệt đối thì nghe thấy một âm thanh kỳ lạ phát ra từ phía bên kia tường.

Phòng vệ sinh nữ.

Và tôi lại nghe thấy âm thanh kỳ là ấy.

Bạn có muốn biết nó nghe như thế nào không?

ỌE EEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEE!!!!!!!!!!!!!

Nghe như ai đang nôn mửa vậy.

Không phải.

Giống một chiếc 747 đang hạ cánh trên đường băng làm bằng bãi nôn.

Tôi đang định quay về lớp để được nghe tiếp những bài học bóng nhoáng của thầy giáo môn lịch sử. Nhưng sau đó tôi lại nghe thấy âm thanh ấy.

OEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEE!!!!!!!!!!!!!!!!

Ừm, có thể là ai đó đang bị cảm hay gì đó. Có thể họ bị, kiểu như là suy thận trong đấy. Tôi không thể bỏ đi được.

Thế nên tôi gõ cửa. Cánh cửa của phòng vệ sinh nữ.

“ Này,” tôi nói. “ Trong đó ổn cả chứ?”

“ Biến đi!”

Đó là một cô gái, khá hợp lý, vì đây là phòng vệ sinh nữ.

“ Cậu có muốn tớ gọi giáo viên hay gì không?” tôi hỏi qua cánh cửa phòng vệ sinh.

“ Tôi nói rồi, BIẾN ĐI!”

Tôi không phải thằng ngốc. Tôi có thể hiểu được những gợi ý tinh tế.

Thế nên tôi bỏ đi, nhưng có gì đó kéo lại. Tôi không biết ấy là cái gì. Nếu là người lãng mạn, bạn hẳn sẽ nghĩ nó là số phận.
Rồi số phận và tôi  dựa vào tường chờ đợi.

Kẻ nôn mửa cuối cùng cũng sẽ phải ra khỏi nhà vệ sinh, và tôi sẽ biết cô ấy vẫn ổn.
Chẳng bao lâu sau, cô ấy bước ra thật.

Và đó là Penelope đáng yêu, cô đang nhai rào rạo kẹo cao su hương quế. Cô rõ ràng đang cố gắng giấu đi mùi nôn mửa bằng một viên kẹo cao su quế to nhất quả đất.

Nhưng nó không hiệu nghiệm. Cô vẫn có mùi giống như một người vừa ói vào một cây quế to lớn già nua.
“ Cậu nhìn gì hả?” cô hỏi.

“ Tớ đang nhìn một người mắc chứng biếng ăn,” tôi nói.
Một người biếng ăn rất XINH ĐẸP, tôi muốn chêm vào, nhưng lại thôi.

“ Tớ không biếng ăn,” cô nói. “ Tớ bị cuồng ăn.” 

Cô nói điều đó với cái mũi và cái cằm hếch lên trời. Cô kiêu căng ghê gớm. Và sau đó tôi nhớ ra rằng có cả đống người bị biếng ăn lại lấy làm TỰ HÀO vì mình là những đứa bệnh hoạn đói ăn và gầy còm.

Họ nghĩ rằng bệnh biếng ăn làm cho họ đặc biệt, làm cho họ tốt hơn những người khác. Họ có riêng những trang Web chết tiệt để khuyên nhau về thuốc nhuận tràng tốt nhất và mấy cái kiểu đó.

“ Có gì khác giữa những người cuồng ăn và những người biếng ăn?” tôi hỏi.

“ Những người biếng ăn lúc nào cũng biếng ăn,” cô nói. “ Tớ chỉ cuồng ăn sau  khi nôn.”
Trời.

CÔ ẤY NÓI GIỐNG HỆT BỐ TÔI!

Có đủ thể loại nghiện ngập, tôi đoán thế. Chúng ta ai chẳng có nỗi đau. Và chúng ta ai cũng tìm cách để làm nỗi đau biến mất.
Penelope ngốn ngấu nỗi đau của mình rồi nôn hết ra và xả nước đi. Bố tôi thì uống trôi nỗi đau.

Thế là tôi nói với Penelope điều vẫn luôn nói với bố mỗi khi ông say xỉn, chán nản và sẵn sàng bỏ cuộc trước cuộc đời này.
“ Này, Penelope,” tôi nói. “ Đừng bỏ cuộc.”

Phải rồi, vậy ra đó không phải là lời khuyên thông thái nhất trên đời. Thực ra nó còn khá là hiển nhiên và cổ lỗ sĩ.
Nhưng Penelope òa khóc, rồi nói về chuyện cô ấy cô đơn đến mức nào rằng mọi người nghĩ cuộc sống của cô hoàn hảo vì cô xinh đẹp, thông minh và nổi tiếng, nhưng thực ra cô luôn sợ hãi, nhưng không có ai cho phép cô sợ hãi vì cô xinh đẹp, thông minh và nổi tiếng.

Bạn có để ý thấy cô nhắc đến sự xinh đẹp, trí thông minh và nổi tiếng của mình đến hai lần trong một câu?

Cô gái này có một cái tôi rất lớn.
Nhưng điều đó cũng khá quyến rũ.

Làm sao một cô gái bị chứng cuồng ăn với mùi nôn trong hơi thở của mình tự dưng lại có thể trở nên quyến rũ đến thế? Tình yêu và dục vọng có thể làm cho bạn phát điên.

Tự dưng tôi hiểu ra rằng làm cách nào mà chị gái tôi, Mary, lại gặp một anh chàng và quyết định cưới anh ta sau năm phút. Giờ tôi không còn quá giận chị vì đã rời bỏ chúng tôi và chuyển đến Montana.

Trong vài tuần tiếp theo, Penelope và tôi trở thành cặp đôi “ hot” tại trường trung học Reardan. Ừ thì, được rồi, chúng tôi không hẳn là một đôi uyên ương. Chúng tôi là bạn bè có tiềm năng thì đúng hơn. Nhưng được thế cũng thích lắm rồi.

Mọi người vô cùng sốc khi Penelope chọn tôi làm bạn mới của cô. Tuy tôi không phải  một quái vật xấu xí đột biến gien gì cả nhưng lại là một người hoàn toàn lạ ở ngôi trường này.

Và tôi là một người Anh Điêng.
Và bố của Penelope, Earl, là một người phân biệt chủng tộc.

Lần đầu tiên tôi gặp bác, bác ta nói, “ Này nhóc, tốt nhất mày đừng có đụng tay vào người con gái tao. Nó chỉ hẹn hò với mày vì biết rằng điều đó sẽ làm tao nổi điên. Thế nên tao sẽ không nổi điên đâu. Và nếu tao không điên thì nó sẽ dừng việc hẹn hò với mày thôi. Trước khi điều đó xảy ra, mày hãy giữ cái của quý của mày ở trong quần thì tao sẽ không thụi vào bụng mày đâu.”

Sau đó bạn biết bác ta nói gì với tôi không?

“ Này nhóc, nếu mày làm cho con gái tao có thai, nếu mày tạo ra mấy đứa trẻ đen như than, tao sẽ đá nó ra khỏi nhà và mày sẽ phải mang nó về nhà với bố mẹ mày. Nghe rõ chưa hả? Tất cả đều phụ thuộc vào mày đấy.”

Đúng, Earl quả là một người thắng cuộc đích đáng.
Được rồi, vậy là Penelope và tôi trở thành chủ đề nóng vì chúng tôi thách thức một Earl vĩ đại và đầy quyền lực.

Và, ừm, bạn có thể đang nghĩ rằng Penelope hẹn hò với tôi CHỈ vì tôi là lựa chọn tồi tệ nhất mà cô có thể chọn.

Có thể cô đang hẹn hò với tôi CHỈ vì tôi là một thằng trai Anh Điêng.
Và, ừm, cô chỉ đang bán- hẹn- hò với tôi. Thi thoảng, chúng tôi nắm tay nhau và có hôn nhau một hai lần, nhưng chỉ thế thôi.
Tôi không biết mình có ý nghĩa gì với cô.

Tôi nghĩ cô đã chán khi là người xinh đẹp nhất, thông minh nhất và nổi tiếng nhất trần đời. Cô  muốn nổi loạn một chút, bạn hiểu chứ? Cô muốn làm mình bẩn một chút.
Và tôi là vết bẩn.

Nhưng, này, tôi cũng đang phần nào  lợi dụng cô.
Rốt cuộc là, tôi bất chợt trở nên nổi tiếng.

Vì Penelope đã công khai trước thiên hạ rằng tôi đáng yêu đủ để GẦN NHƯ hẹn hò với tôi, nên tất cả các cô gái khác trong trường cũng đều nhất trí là tôi thật đáng yêu.

Vì tôi được cầm tay Penelope, và hôn tạm biệt khi cô lên xe buýt về nhà, nên tất cả các thằng con trai khác trong trường đều cho rằng tôi là một thằng hotboy.

Thậm chí cả giáo viên cũng bắt đầu để ý đến tôi nhiều hơn.
Tôi là một bí ẩn.

Làm sao tôi, một thằng Anh Điêng vớ vẩn, lại chinh phục được một miếng bé xíu của trái tim Penelope?
Bí quyết của tôi là gì?

Tôi nhìn, nói chuyện, mơ mộng và đi lại khác tất cả mọi người.
Tôi mới mẻ.

Nếu bạn muốn dùng ngôn ngữ sinh vật học thì bạn sẽ phải nói rằng tôi là một sự bổ sung thú vị vào  nguồn gien của Reardan.
Vậy là, ok, trên đây là những nguyên do hiển nhiên lý giải vì sao Penelope và tôi lại là bạn. Tất thảy những nguyên nhân bề nổi.

Nhưng còn những nguyên nhân lớn hơn và cao cả hơn thì sao?

“ Arnold à,” một hôm sau khi tan học cô nói, “ Tớ ghét cái thị trấn nhỏ bé này. Nó thật là nhỏ, quá là nhỏ. Mọi thứ của nó đều nhỏ. Giấc mơ nhỏ bé. Họ đều muốn kết hôn với nhau và sống  ở đây mãi mãi.”

“ Thế cậu muốn làm gì?” tôi hỏi.
“ Tớ muốn rời khỏi đây càng nhanh càng tốt. Tớ nghĩ tớ sinh ra với một chiếc va li.” 

Phải, đấy là cách cô ăn nói. Cao xa, nhí nhố và khá kịch. Tôi muốn trêu cô, nhưng cô trông rất thật lòng.
“ Cậu muốn đi đâu?” tôi hỏi.

“ Tất cả mọi nơi. Tớ muốn rảo bộ trên Vạn Lý Trường Thành ở Trung Quốc. Tớ muốn đi trên đỉnh các kim tự tháp ở Ai Cập. Tớ muốn bơi lội dưới mọi đại dương. Tớ muốn trèo lên đỉnh Everest. Tớ muốn đi săn ở châu Phi. Tớ muốn đi xe chó kéo ở Nam Cực. Tớ muốn làm tất cả những việc ấy. Tất cả các phần của tất cả mọi thứ.”

Đôi mắt cô nhìn xa xăm vẻ kỳ lạ, như thể bị thôi miên vậy.
Tôi cười.

“ Đừng có cười tớ,” cô nói.
“ Tớ không cười cậu,” tôi nói. “ Tớ đang cười đôi mắt cậu.”
“Đây chính là vấn đề,” cô nói. “ Chả ai coi tớ ra cái gì cả.”

“ Ừm, thôi nào, muốn coi cậu ra cái gì cũng khó chừng nào cậu cứ nói về Vạn Lý Trường Thành ở Trung Quốc, rồi Ai Cập và rồi những đâu đâu nữa. Chúng chỉ là giấc mơ cao xa nhí nhố. Chúng không có thật.”

“ Đối với tớ chúng là có thật.” cô nói.
“ Cậu thôi nói hão huyền mà kể tớ nghe cậu thực sự muốn làm gì với đời mình đi nào,” tôi nói. “ Đơn giản thôi.”

“ Tớ muốn vào Stanford học kiến trúc.”
“ Chà, tuyệt đấy,” tôi nói. “ Nhưng sao lại là kiến trúc?”

“ Vì tớ muốn xây thứ gì đó đẹp đẽ. Vì tớ muốn được người ta ghi nhớ.”

Và tôi không thể trêu cô vì ước mơ ấy được. Đó là cũng là ước mơ của tôi. Đáng lẽ ra con trai Anh Điêng không được mơ mộng kiểu đấy. Đáng lẽ ra các cô gái da trắng ở những thị trấn nhỏ cũng không nên mơ ước cao xa.

Đáng lẽ ra chúng tôi phải cảm thấy mãn nguyện trong giới hạn của mình. Nhưng không có chuyên  Penelope và tôi ngồi yên. Không, chúng tôi đều muốn được bay lên.

“ Cậu biết không,” tôi nói. “ Tớ thấy việc cậu muốn đi khắp thế giới thật hay ho. Nhưng cậu sẽ không thể được dù chỉ nửa đường nếu không ăn uống đầy đủ.”

Cô đang đau đớn và tôi yêu, hơi yêu cô, tôi đoán vậy, thế nên tôi gần như buộc phải yêu nỗi đau của cô.
Tôi thích ngắm cô lắm. Tôi nghĩ đó là điều con trai thường làm, phải vậy không? Và cả đàn ông nữa. Chúng tôi ngắm con gái và phụ nữ. Chúng tôi ngắm họ. Và đây là cái tôi nhìn thấy khi ngắm Penelope.

Ngắm nhìn nhiều như vậy có gì sai không? Có lãng mạn chút nào không? Tôi không biết. Nhưng tôi không thể dừng được.
Có thể tôi không biết gì về lãng mạn, nhưng tôi biết một ít về vẻ đẹp.

Và, trời ơi, Penelope đẹp đến phát điên.
Bạn có thể trách tôi vì đã ngắm cô cả ngày không?

Leave a Reply

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Developed by Tiepthitute
Developed by Tiepthitute