Nhật kí hoàn toàn có thật của một người Anh Điêng bán thời gian (14)

LỄ TẠ ƠN

Một lễ Tạ ơn không có tuyết rơi.

Chúng tôi đã ăn một con gà tây, và mẹ đã nấu ngon miễn chê.

Chúng tôi cũng chén cả khoai tây nghiền, nước xốt thịt, đậu cô ve, ngô, xốt việt quất và bánh bí ngô. Đó đúng là một đại tiệc.

Tôi luôn cho rằng việc người Anh Điêng đón lễ Tạ ơn thật buồn cười. Ý tôi là, tất nhiên, người Anh Điêng và những người Pilgrim từng là bạn tốt trong lễ Tạ ơn đầu tiên ấy, nhưng một vài năm sau đó, người Pilgrim lại bắn người Anh Điêng.

Vì thế tôi không bao giờ hiểu rõ vì sao chúng tôi lại ăn gà tây như tất cả những người khác.

“ Bố ơi,” tôi nói. “ Người Anh Điêng phải tạ ơn vì điều gì ạ?”
“ Chúng ta nên tạ ơn vì họ chưa giết hết tất cả chúng ta.”

Chúng tôi phá lên cười. Đó là một ngày đẹp trời. Bố tỉnh táo. Mẹ chuẩn bị ngủ trưa một lát. Bà thì đã ngủ trưa rồi.

Nhưng tôi nhớ Rowdy. Tôi cứ nhìn cánh cửa suốt. Trong mười năm qua, cậu luôn đến nhà để thi ăn bánh bí ngô với tôi.
Tôi nhớ cậu.

Thế nên tôi đã vẽ một bức họa về Rowdy và tôi như trước đây.
Sau đó tôi mặc áo khoác, đi giày, rồi đi đến nhà Rowdy, va gõ cửa.
Bố của Rowdy, say rượu như thường lệ, ra mở cửa.

“ Junior,” ông ấy nói. “ Cậu muốn gì?”
“ Rowdy có nhà không ạ?”
“ Không.”
“ Ồ, ừm, cháu vẽ cái này cho cậu ấy. Bác đưa cho cậu ấy hộ cháu được không ạ?”

Bố Rowdy cầm lấy bức tranh và chăm chú nhìn nó một hồi. Rồi ông ta cười khẩy.

“ Cậu hơi ái, phải không?” ông ta hỏi.

Đúng thế, đây là cái người đang nuôi nấng Rowdy. Chúa ơi, chẳng trách mà cậu bạn thân nhất của tôi lúc nào cũng sôi máu đến thế.

“ Bác đưa cho cậu ấy được không ạ?” tôi hỏi.
“ Được, tao sẽ đưa cho nó. Cho dù nó có hơi ái đi nữa.”

Tôi muốn nguyền rủa lão ấy. Tôi muốn nói với ông ta rằng tôi nghĩ mình đang tỏ ra can đảm, rằng tôi đanh tìm cách sửa chữa tình bạn sứt mẻ của mình với Rowdy, rằng tôi nhớ cậu, và nếu điều đó là ái thì, được rồi, tôi là thằng ái nhất trần đời. Nhưng tôi không nói gì cả.

“ Vâng, cảm ơn bác,” tôi nói. “Và chúc bác lễ Tạ ơn vui vẻ.”

Bố Rowdy dập cửa vào mặt tôi. Tôi bước đi. Nhưng tôi dừng lại ở cuối lối ra và quay lại nhìn. Tôi nhìn thấy Rowdy ở cửa sổ phòng ngủ cậu trên tầng. Cậu đang cầm bức tranh của tôi, và đang nhìn tôi bước đi. Và tôi nhận thấy vẻ buồn bã trên khuôn mặt cậu. Không hiểu sao tôi biết chắc cậu cũng nhớ tôi.

Tôi vẫy tay với cậu. Cậu giơ ngón giữa lên với tôi.
“ Này, Rowdy!” tôi hét lên. “ Cám ơn nhiều!”

Cậu lùi khỏi cửa sổ. Tôi thấy buồn trong chốc lát. Nhưng sau đó tôi nhận ra rằng Rowdy đã giơ ngón giữa lên với tôi, nhưng cậu không xé nát bức tranh tôi tặng. Nếu ghét tôi nhiều đến thế, hẳn cậu đã xé nó ra thành trăm mảnh. Điều đó sẽ làm tổn thương tôi nhiều hơn bất cứ điều gì tôi có thể nghĩ ra. Song Rowdy vẫn trân trọng những bức vẽ của tôi. Vậy nên có thể cậu ấy vẫn tôn trọng tôi một chút.

Leave a Reply

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Developed by Tiepthitute
Developed by Tiepthitute