Nhật kí hoàn toàn có thật của một người Anh Điêng bán thời gian (12)

LỪ ĐỪ ĐẾN LỄ TẠ ƠN

LỪ ĐỪ ĐẾN LỄ TẠ ƠN

Tôi đi lại như một thây ma trong suốt vài tuần tiếp theo tại Reardan.
Ừm, không, sự mô tả ấy không chính xác cho lắm.

Ý tôi là, nếu đi lại như một thây ma, trông tôi sẽ đáng sợ ra phết. Thế nên, không, tôi không phải là một thây ma, không giống chút nào. Vì bạn làm sao phớt lờ được một thây ma. Vậy điều đó nghĩa là, ừm, nghĩa là tôi chẳng là gì cả.

Chẳng là gì cả.

Chẳng là gì cả.

Chẳng là gì cả.

Trên thực tế, nếu bạn coi tất cả những người có cơ thể, linh hồn và trí não là một con người, thì tôi là thứ trái ngược của con người.
Đây là quãng thời gian tôi thấy cô đơn nhất đời mình.

Và mỗi khi cảm thấy cô đơn, tôi lại bị nổi một cái mụn to đùng ở đầu mũi. Nếu mọi thứ không sớm trở nên tốt đẹp hơn, tôi sẽ thành một cái mụn to đùng biết đi đứng nói năng.
Một điều kì lạ đang xảy ra với tôi.

Đầy mụn và cô đơn, tôi thức dậy tại vùng đất Anh Điêng với tư cách là một người Anh Điêng, và ở đâu đó trên đường đến Reardan, tôi thành thứ gì đó còn thấp kém hơn người Anh Điêng.

Và một khi tôi đến hẳn Reardan, tôi thành thứ gì đó còn thấp kém hơn người Anh Điêng.
Mấy thằng da trắng ấy không nói chuyện với tôi.
Chúng hiếm khi nhìn tôi.

Ờ thì, Roger có gật đầu với tôi, nhưng nó cũng chẳng giao tiếp với tôi hay gì cả. Tôi tự hỏi mình có nên đấm vào mặt mọi người hay không. Có khi làm thế xong mọi người sẽ chú ý đến tôi.

Tôi đi từ lớp học này sang lớp học khác một mình; tôi ngồi ăn trưa một mình; trong giờ thể dục tôi ngồi ở góc nhà thể chất bắt bóng một mình. Cứ tung mãi quả bóng rổ lên xuống, lên xuống, lên xuống.

Tôi biết bạn đang nghĩ, “ Được rồi, ngài Lạc Lõng, ngài định dùng bao nhiêu cách để nói với chúng tôi rằng ngài chán nản đến mức nào đây?”
Ừ thì, có lẽ tôi hơi phóng đại chuyện của tôi. Có lẽ tôi đã thổi phồng sự việc. Vậy nên tôi sẽ nói cho bạn biết một ít những điều tốt đẹp mà tôi khám phá ra trong cái khoảng thời gian tồi tệ ấy.

Đầu tiên, tôi biết được rằng mình thông minh hơn hầu hết bọn da trắng kia.
Ồ, có hai đứa con gái và một thằng con trai giống như những Einstein nhỏ tuổi, và không đời nào tôi có thể thông minh hơn họ, nhưng so với 99 phần trăm còn lại thì tôi vượt trội hơn hẳn. Và không chỉ thông minh so với người Anh Điêng đâu nhé? Tôi thông minh, chấm hết.

Để tôi cho bạn một ví dụ.
Trong giờ địa lý, giáo viên, thầy Dodge, đang nói về khu rừng hóa thạch gần vùng George, Washington, trên sông Columbia, và thật tuyệt diệu làm sao là gỗ lại biến thành đá được.
Tôi giơ tay.

“ Mời em, Arnold,” thầy Dodge nói.
Thầy ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên tôi giơ tay trong giờ của thầy.
“ À, ờ, ừm,” tôi nói.
Đúng thế, tôi nói mới rõ ràng làm sao.

“ Nhanh lên nào,” thầy Dodge giục.
“ Dạ,” tôi nói. “ Gỗ hóa thạch không phải là gỗ ạ.” Cả lớp nhìn tôi chăm chú. Bọn nó không tin nổi là tôi đang bắt bẻ lời một giáo viên.

“ Nếu đó không phải là gỗ, vậy sao họ lại gọi nó là gỗ?” thầy Dodge vặc lại.
“ Em không biết,” tôi trả lời. “ Em đâu có đặt tên cho chúng. Nhưng em biết chúng được làm ra như thế nào.”

Mặt thầy Dodge đỏ lên.
Đỏ bừng.
Tôi chưa bao giờ nhìn thấy một người Anh Điêng mặt đỏ như thế. Vậy sao người ta lại gọi chúng tôi là người da đỏ?

“Được rồi, Arnold, nếu em thông minh thế thì,” thầy Dodge nói, “ hãy nói cho cả lớp cùng biết chúng được làm ra như thế nào.”

“ Ừm, là thế này ạ, ờ, khi mình chôn gỗ dưới đất, các khoáng chất và mấy thứ đấy kiểu,à, ngấm vào bên trong gỗ. Chúng, à, kiểu như làm chảy gỗ và cái thứ nhựa làm gỗ kết dính lại với nhau ra. Và sau đó những khoáng chất ấy thay thế gỗ và nhựa. Ý em là, các khoáng chất giữ nguyên hình dạng của gỗ. Như kiểu, nếu các khoáng chất chiếm hết chỗ của gỗ và nhựa trong một cái cây, thì cái cây sẽ vẫn là cái cây, đại loại thế, nhưng nó sẽ là một cái cây được làm nên từ khoáng chất. Vì thế, ừm, thầy thấy đấy, gỗ không biến thành đá. Chính đá đã thay thế gỗ.”

Dodge nhìn tôi chòng chọc. Thầy giận dữ một cách nguy hiểm:
“ Được rồi, Arnold,” thầy Dodge nói. “ Em học điều này ở đâu? Ở vùng Anh Điêng à? Phải rồi, ai chẳng biết là có rất nhiều hoạt động khoa học vĩ đại ở vùng Anh Điêng.”

Các bạn cùng lớp cười khúc khích. Họ chỉ tay vào tôi, rúc rích cười. Trừ một người. Gordy, thần đồng của lớp. Cậu giơ tay lên.
“ Gordy,” thầy Dodge nói, vui vẻ, nhẹ nhõm và vân vân đủ thứ cả lên. “ Thầy chắc rằng em có thể nói cho chúng ta biết sự thật.”

“ Ừm, thực ra,” Gordy nói, “ Arnold đã nói đúng về chuyện gỗ hóa thạch. Chuyện đúng là như thế.”
Đột nhiên, mặt thầy Dodge tái đi. Phải. Từ đỏ như máu sang trắng như tuyết trong vòng khoảng hai giây.
Nếu Gordy nói điều ấy đúng thì điều ấy đúng. Ngay cả thầy Dodge cũng biết điều đó.

Thầy Dodge thậm chí còn không phải giáo viên khoa học thực thụ. Đây là điều vẫn xảy ra ở trường học nhỏ, bạn biết chứ? Đôi khi trường không đủ tiền để thuê một giáo viên khoa học thực thụ. Đôi khi trường có một giáo viên khoa hoạc thực thụ đã đến tuổi nghỉ hưu hoặc bỏ việc và đi mất mà không có người thay thế. Và nếu không có một giáo viên khoa học thực thụ, thì trường phải chọn một trong những giáo viên còn lại để anh ta làm giáo viên khoa học.

Và đấy là lí do vì sao bọn trẻ con ở thị trấn nhỏ đôi khi không biết sự thật về gỗ hóa thạch.

“ Hừm, thú vị nhỉ,” thầy giáo khoa học rởm nói. “ Cám ơn em vì đã chia sẻ điều đó với chúng ta, Gordy à.”
Phải, đúng thế.

Thầy Dodge cảm ơn Gordy, nhưng không nói thêm một lời nào với tôi.
Đúng, bây giờ thì thậm chí cả giáo viên cũng đối xử với tôi như với một thằng đần.
Tôi ngồi xuống ghế và nhớ lại hồi mình đã từng là một con người.

Hồi mọi người từng cho rằng tôi thông minh.
Hồi mọi người từng cho rằng bộ não tôi hữu dụng. Bị hư hại bởi vì nước, chắc chắn rồi. Và sẵn sàng lên cơn động kinh bất kỳ lúc nào. Nhưng vẫn hữu dụng, có khi còn đẹp đẽ, thiêng liêng và kỳ diệu đôi chút.
Sau giờ học, tôi bắt kịp Gordy ngoài hành lang.

“Này, Gordy,” tôi nói. “ Cảm ơn nhé.”
“Cảm ơn vì cái gì?” cậu nói.
“ Vì lúc nãy đã bảo vệ mình. Vì đã nói cho thầy Dodge sự thật.”
“ Tớ làm vậy không phải vì cậu đâu,” Gordy đáp. “mà là vì khoa học.”

Cậu đi mất. Tôi đứng đó, chờ cho đá thay thế xương và máu của tôi.

Tối hôm đó, tôi đi xe buýt về nhà.
Ừm, không hẳn, tôi đi xe buýt đến bến cuối cùng, là biên giới vùng Anh Điêng.
Rồi đứng đó chờ.

Đáng lẽ ra bố phải đến đón tôi. Nhưng ông không chắc có đủ tiền xăng.
Nhất là khi ông dừng ở sòng bạc vùng Anh Điêng và chơi máy đánh bạc trước.
Tôi chờ ba mươi phút.
Chính xác.
Sau đó, tôi bắt đầu đi bộ.

Đi học luôn là một chuyến phiêu lưu.
Sau khi tan học, tôi đi xe buýt đến bến cuối cùng và chờ bố mẹ mình.
Nếu họ không đến, tôi sẽ bắt đầu đi bộ.
Đi nhờ xe theo hướng ngược lại.

Có vài người hay quay về nhà ở vùng Anh Điêng, vì thế tôi thường được quá giang.
Ba lần, tôi phải đi bộ cả quãng đường về nhà.
Hai mươi hai dặm.
Lần nào tôi cũng bị phồng rộp chân.

Dù sao đi nữa, sau cái ngày nói về gỗ hóa thạch, tôi đi nhờ xe một anh chàng da trắng làm ở Cục Quản lý Người Anh Điêng và anh ta chở tôi đến ngay trước cửa nhà.
Tôi đi vào nhà, nhìn thấy mẹ mình đang khóc.
Nhiều lần tôi đi vào nhà và nhìn thấy mẹ mình đang khóc.

“ Sao vậy mẹ?” tôi hỏi.
“ Là chị con,” bà nói.
“ Chị ấy lại chạy trốn ạ?”
“ Nó kết hôn rồi.”

Trời, tôi phát hoảng. Nhưng bố mẹ tôi phát hoảng toàn tập. Gia đình người Anh Điêng luôn dính chặt với nhau như keo Gorilla, chất kết dính mạnh nhất thế giới. Cả bố mẹ tôi đều chỉ sống cách nơi họ sinh ra có hai dặm, còn bà tôi sống cách nơi bà sinh ra một dặm. Kể từ khi vùng đất Anh Điêng Spokane được thiết lập vào năm 1881, không ai trong gia đình tôi sống ở nơi nào khác. Gia đình Spirit chúng tôi ở cùng một nơi. Chúng tôi tuyệt đối theo truyền thống bộ lạc, dù tốt hay xấu cũng không rời bỏ nhau. Và bây giờ, bố mẹ tôi mất cả hai đứa con cho thế giới bên ngoài.

Tôi ngĩ họ có cảm giác mình là những kẻ thất bại. Hoặc có thể chỉ là họ cô đơn. Hay họ không biết mình đang cảm thấy gì nữa.
Tôi không biết nên cảm thấy như thế nào. Ai hiểu được chị gái tôi đây?

Sau bảy năm sống dưới tầng hầm và xem tivi, sau khi không làm một thứ gì cả, chị tôi quyết định phải thay đổi đời mình.
Tôi đoán mình đã làm chị ấy xấu hổ phần nào.

Nếu tôi đủ can đảm để đi học ở Reardan thì chị ấy cũng đủ can đảm để LẤY MỘT NGƯỜI ANH ĐIÊNG FLATHEAD(1)VÀ CHUYỂN ĐẾN SỐNG Ở MONTANA.

“Chị ấy gặp cái anh này ở đâu ạ?” tôi hỏi mẹ.
“ Tại sòng bạc,” bà nói. “ Chị con nói thằng ấy chơi xì phé giỏi lắm. Có lẽ thằng ấy đi khắp các sòng bạc Anh Điêng trên cái đất nước này.”

“ Chị ấy cưới anh ấy chỉ vì anh ta biết chơi bài bạc?”
“ Nó nói thằng ấy không ngại đặt cược tất cả mọi thứ, và đó là loại đàn ông mà nó muốn được chung sống cả đời.”
Thật không thể tin nổi. Chị tôi cưới một người vì một lý do rất ngớ ngẩn. Nhưng tôi thấy mọi người cũng thường kết hôn vì những lý do rất ngớ ngẩn.

“ Anh ta có đẹp trai không ạ?” tôi hỏi.
“ Thằng ấy thực ra trông xấu là đằng khác,” mẹ trả lời. “ Nó có một cái mũi khoằm và hai mắt mà hai kích cỡ khác xa nhau.”

Chết tiệt, chị tôi đã cưới phải một thằng đánh bạc du cư, mắt lệch và có mũi diều hâu.
Điều đó làm tôi thấy mình nhỏ bé đi.

Tôi tưởng mình khá cứng rắn.
Nhưng tôi chỉ phải né cái nhìn dè bỉu của những thằng bé da trắng trong khi chị tôi phải tránh những phát súng tại vùng đất Montana tươi đẹp. Những người Anh Điêng vùng Montana ấy dữ dằn đến mức người da trắng còn sợ họ.
Bạn có tưởng tượng ra một nơi mà người da trắng lại sợ người Anh Điêng chứ không phải ngược lại không?

Đó là Montana.
Và chị tôi đã cưới một người trong lũ Anh Điêng điên ấy.

Chị ấy thậm chí còn không nói cho bố mẹ hoặc bà hoặc tôi trước khi đi khỏi. Chị ấy gọi cho mẹ từ St.Ignatius, Montana, tại vùng đất Anh Điêng Flathead, và nói, “ Mẹ, mẹ ơi, con nay đã có chồng rồi. Con muốn có mười đứa con và sống ở đây mãi mãi,”.

Chuyện đấy kỳ cục đến mức nào? Gần như lãng mạn.
Và sau đó tôi nhận ra chị tôi đang cố gắng biến một tiểu thuyết lãng mạn THÀNH HIỆN THỰC.

Trời ạ, chuyện đó cần phải có lòng can đảm và trí tưởng tượng. Ừ thì, nó cũng cần bệnh tâm thần ở một mức độ nào đó, nhưng bất chợt tôi cảm thấy mừng cho chị.

Và hơi sợ một chút.
Thực ra là rất sợ.

Chị đang cố gắng thực hiện giấc mơ của mình. Đáng lẽ chúng tôi phải sướng điên lên khi chị ra khỏi tầng hầm. Hàng năm trời, chúng tôi đã rất cố gắng kéo chị ra khỏi đó. Tất nhiên, bố mẹ tôi sẽ rất vui dù chị chỉ tìm được một công việc bán thời gian tại bưu điện hay ngoài chợ, hoặc giả chỉ là chuyển lên phòng ngủ tầng trên trong căn nhà chúng tôi.

Nhưng tôi cứ nghĩ mãi là ý chí của chị tôi chưa hề bị giết chết. Chị chưa bỏ cuộc. Cái vùng đất này đã cố bóp ngạt chị ấy, nhốt chị dưới tầng hầm, thế mà bây giờ chị đang tung hoành trên những cánh đồng cỏ rộng lớn tại Montana.

Thật tuyệt!
Tôi cảm thấy hào hứng.

Tất nhiên, bố mẹ và bà tôi đang sốc nặng. Họ nghĩ rằng tôi và chị hoàn toàn mất trí rồi.
Nhưng tôi lại nghĩ chúng tôi đều là những chiến binh, bạn hiểu ý tôi không?
Và một chiến binh thì không bao giờ sợ phải đối mặt.
Vì vậy ngày hôm sau tôi đến trường và đi thẳng đến chỗ Gordy chàng trai Thần đồng Da trắng.

“ Gordy, tớ cần nói chuyện với cậu.” tôi mở lời.
“ Tớ không có thì giờ đâu,” cậu nói. “ Thầy Orcutt và tớ phải sửa vài cái PC. Những cái PC thật đáng ghét nhỉ? Chúng yếu ớt, hay đau ốm và dễ bị vi rút tấn công. PC giống như người Pháp sống trong thời bệnh dịch hạch vậy.”
Chà, thế mà mọi người nghĩ tôi là một thằng quái dị.

“ Tớ thích dùng Mac hơn, cậu thì thế nào?” cậu hỏi. “ Chúng thật là nên thơ.”
Cái gã này yêu say đắm máy tính. Tôi băn khoăn liệu cậu có đang lén lút sáng tác truyện tình về một cậu bé thần đồng da trắng gầy gò đang ngủ với một cái máy tính Apple lai hay không.

“ Máy tính là máy tính,” tôi nói. “ Cái này hay cái khác cũng như nhau cả thôi.”
Gordy thở dài.

“ Vậy thì, thưa ngài Spirit,” cậu nói. “ Ngài định làm tôi buồn ngủ cả ngày với cái phép lặp thừa của ngài hay ngài sẽ thực sự nói một điều gì đó đây?”

Phép lặp thừa? Phép lặp thừa là cái quái gì? Tôi không hỏi Gordy được vì nếu thế cậu sẽ biết tôi là một thằng Anh Điêng mù chữ đần độn.

“ Cậu không biết phép lặp thừa là gì, đúng không?” cậu hỏi.
“ Có, tớ biết,” tôi nói. “ Thật đấy, tớ biết. Chắc chắn, tớ biết mà.”
“ Cậu đang nói dối.”
“ Không, không hề.”
“ Đúng, cậu đang nói dối.” 
“ Làm sao cậu biết được?”
“ Vì mắt cậu mở to ra, nhịp thở của cậu tăng lên một chút, và cậu bắt đầu đổ mồ hôi.”

Được rồi, thì Gordy còn là máy phát hiện nói dối sống nữa.
“ Được rồi. tớ đã nói dối,” tôi nói. “ Phép lặp thừa là cái gì?”

Gordy lại thở dài.
TÔI GHÉT CÁI THỞ DÀI ẤY! TÔI MUỐN ĐẤM VÀO CÁI MẶT THỞ DÀI ẤY!

“ Phép lặp thừa là nhắc lại cùng một ý nghĩa bằng những từ ngữ khác nhau,” cậu nói.
“ Ồ,” tôi nói.
Cậu ta đang nói về cái khỉ gì vậy?

“ Đấy là một sự lặp lại.”
“ Ồ, ý cậu là, bị lặp, như khi nói đi nói lại một thứ nhưng bằng những cách khác nhau?”
“ Đúng thế.”
“ Ồ, thế nếu tớ nói thế này, ‘ Gordy là một thám tử không tai và là một cái tai không có thám tử,’ thì đấy sẽ là một phép lặp thừa.”

Gordy mỉm cười.

“ Đấy không hẳn là một phép lặp thừa, nhưng hài hước đấy. Cậu có khiếu hài hước độc đáo ghê.”
Tôi cười phá lên.

Gordy cũng cười phá lên. Nhưng sau đó cậu nhận ra rằng tôi không cười VỚI cậu mà là đang cười CẬU.
“ Có gì buồn cười à?” cậu hỏi.
“ Tớ không thể tin nổi là cậu vừa nói ‘ hài hước độc đáo”. Nghe giống như giọng Anh của nợ gì đó.”

“ Ờ, tớ cũng phần nào cũng là người thân Anh.”
“ Người thân Anh? Người thân Anh là cái gì?”
“ Là người yêu quý Đất Mẹ Anh Quốc.”

Chúa ơi, thằng bé này là một giáo sư văn học tám mươi tuổi bị kẹt trong cơ thể một cậu nông dân mười lăm tuổi.

“ Nghe này, Gordy,” tôi nói. “ Tớ biết cậu là thiên tài. Nhưng cậu đúng là một thằng con trai kỳ quặc.”
“ Tớ nhận thức được khá rõ sự khác biệt của mình. Tớ không cho rằng đấy là kỳ quặc.”
“ Đừng hiểu sai ý tớ nhé. Tớ nghĩ kỳ quặc rất tuyệt vời. Ý tớ là, nếu nhìn lại tất cả những người vĩ đại trong lịch sử – Einstein, Michelangelo, Emily Dickinson – thì ta đang nhìn vào một đống những người kỳ quặc.”

“ Tớ sẽ vào lớp muộn mất,” Gordy nói. Cậu cũng sẽ vào lớp muộn đấy. Có lẽ cậu nên, như người ta thường nói, đi thẳng vào vấn đề đi.”
Tôi nhìn Gordy. Thực ra cậu là một gã trai khá to lớn, khỏe mạnh do giặt giũ kiện hàng và lái xe tải. Cậu chắc phải là đứa mọt sách khỏe nhất trên thế giới này.

“ Tớ muốn làm bạn với cậu,” tôi nói.
Gordy nhảy lùi một bước.
“ Tớ đảm bảo với cậu,” cậu nói. “ Tớ không phải là người đồng tính đâu.”
“ À, không,” tôi nói. “ Tớ không muốn làm bạn kiểu đó. Tớ chỉ có ý là bạn thông thường thôi. Ý tớ là, cậu và tớ, chúng ta có rất nhiều điểm chung.”

Giờ thì Gordy chăm chú nhìn tôi.
Tôi là một thằng bé Anh Điêng từ vùng Anh Điêng đến. Tôi cô đơn, âu sầu, bị xa lánh và sợ hãi.
Hệt như Gordy.
Và rồi chúng tôi thành bạn. Không phải bạn bè thân thiết như Rowdy và tôi. Chúng tôi không chia sẻ bí mật. Hay những ước mơ.

Không, chúng tôi học cùng nhau.
Gordy dạy tôi cách học.
Hay nhất là, cậu dạy tôi cách đọc.

“ Nghe này,” vào một buổi chiều ở thư viện cậu bắt đầu nói. “ Cậu phải đọc một cuốn sách ba lần để hiểu nó cho rõ. Lần đầu tiên là đọc để hiểu câu chuyện. Cốt truyện. Diễn biến truyện giúp cho cuốn sách có được mạch và nhịp điệu. Nó giống như đi một chiếc bè trên sông vậy. Cậu chỉ cần để ý vào dòng nước. Cậu hiểu chứ?”
“ Chả hiểu gì sất,” tôi đáp.

“ Có, cậu hiểu đấy,” cậu nói.
“ Được rồi, tớ hiểu,” tôi nói. Thực tình tôi chả hiểu gì, nhưng Gordy tin tưởng vào tôi. Cậu không để tôi bỏ cuộc.
“ Lần thứ hai cậu đọc một cuốn sách là vì lịch sử của nó. Vì những hiểu biết về lịch sử của nó. Cậu ngẫm nghĩ về ý nghĩa của từng từ, và xuất xứ những từ ấy. Ý tớ là, cậu đọc một cuốn tiểu thuyết mà có từ ‘thư rác’ trong đấy, và biết từ ấy có từ đâu, đúng không?”

“ Thư rác là mấy cái thư điện tử linh tinh,” tôi nói.
“ Ừ, đúng là thế, nhưng ai phát minh ra từ ấy, ai là người đầu tiên dùng, và ý nghĩa của từ ấy, ai là người đầu tiên dùng, và ý nghĩa của từ ấy đã thay đổi như thế nào kể từ khi được dùng lần đầu?”

“ Tớ không biết,” tôi nói.
“ Thì đấy, cậu phải tìm hiểu tất cả mấy thứ đó. Nếu cậu không coi trọng từng từ thì nghĩa là không coi trọng cuốn tiểu thuyết.”
Tôi nghĩ về chị tôi đang sống tại Montana. Có lẽ tiểu thuyết lãng mạn là một câu chuyện hoàn toàn nghiêm túc. Chắc chắn là chị tôi nghĩ như vậy. Đột nhiên, tôi nhận ra rằng nếu mọi khoảnh khắc trong cuốn sách đều cần được coi trọng, thì mọi khoảnh khắc trong cuộc sống cũng đáng được coi trọng.

“ Tớ vẽ tranh,” tôi nói.
“ Ý cậu là gì?” Gordy hỏi.
“ Tớ coi trọng việc ấy. Tớ dùng chúng để hiểu được thế giới. Tớ dùng chúng để châm biếm thế giới. Để châm biếm mọi người. Và đôi khi tớ vẽ mọi người vì họ là bạn bè và gia đình của tớ. Và tớ muốn tỏ lòng kính trọng với họ.”

“ Thế là cậu coi trọng việc vẽ tranh của cậu bằng những cuốn sách ư?”
“ Ừ, đúng thế,” tôi nói. “ Việc đó cứ thảm hại thế nào ấy, nhỉ?”

“ Không, không hề,” Gordy nói. “ Nếu cậu giỏi việc ấy, yêu thích việc ấy, và nó giúp cậu lái được dòng sông của thế giới, thì nó không thể là một sai lầm được.”
Chà, cậu này đúng là một nhà thơ. Tranh vẽ của tôi không chỉ để chọc cười, chúng còn là thi hứng nữa. Những bài thơ khôi hài, nhưng vẫn là thơ. Nó là những thứ khôi hìa đích thực.

“Nhưng cũng đừng quá coi trọng bất cứ thứ gì,” Gordy nói.
Cái thằng nhóc ngờ nghệch này còn đọc được cả ý nghĩ nữa. Cậu giống như một loài sinh vật ngoài hành tinh trong Chiến tranh giữa các vì sao với những cái xúc tu tàng hình có thể thu hút ý nghĩ của bạn ra khỏi não.

“ Cậu đọc một cuốn sách vì câu chuyện, vì từng từ ngữ của nó,” Gordy nói, “ và cậu vẽ tranh vì câu chuyện, vì từng câu chữ và hình ảnh. Đúng, cậu cần phải coi trọng nó, nhưng cậu cũng nên đọc và vẽ bởi vì những cuốn sách rất hay và những tranh vẽ rất đẹp làm cậu cương cứng.”

Tôi giật cả mình.

“ Cậu nên cương cứng! Cậu phải cương cứng chứ!” Gordy gào lên. “ Đi nào!”
Chúng tôi chạy vào trong thư viện trường trung học Reardan.

“ Nhìn xem, sách này,” cậu nói.
“ Không có nhiều lắm nhỉ,” tôi nói. Nó là một cái thư viện nhỏ trong một ngôi trường nhỏ của một thị trấn nhỏ.
“ Có ba nghìn bốn trăm mười hai cuốn sách ở đây,” Gordy nói. “ Tớ biết vì tớ đã đếm chúng rồi.”

“ Được rồi, giờ thì cậu chính thức là một thằng dở hơi,” tôi nói.
“ Ừm, đây là một cái thư viện nhỏ. Một cái bé tí tẹo. Nhưng nếu mỗi ngày đọc một cuốn, cậu vẫn phải mất gần mười năm mới đọc hết chỗ này.”
“ Cậu muốn nói gì?”
“ Thế giới, kể cả những phần nhỏ nhất của nó, cũng chứa đầy những thứ mà cậu chưa biết.”

Chà. Đó quả là một ý tưởng lớn.
Bất cứ thị trấn nào, kể cả những cái nhỏ như Reardan, cũng là một nơi bí ẩn. Và điều đó nghĩa là Wellpinit, cái thị trấn nhỏ hơn, của người Anh Điêng ấy, cũng là một nơi bí ẩn.

“ Được rồi, vậy là mỗi cuốn sách này là một bí ẩn. Một cuốn sách là một bí ẩn. Nếu cậu đọc tất cả những cuốn sách được viết ra, nó giống như đọc một bí ẩn khổng lồ. Và cho dù có học nhiều thế nào, ta vẫn cứ được biết rằng còn bao nhiêu thứ nữa ta cần phải học.”

“ Đúng, đúng, đúng, đúng,” Gordy nói. “ Chẳng phải điều đó làm cậu cương cứng sao?”
“ Tớ cứng đơ rồi,” tôi nói.

Gordy đỏ mặt.

“ À, tớ không có ý nói cương cứng theo nghĩa tình dục,” Gordy nói. “ Tớ nghĩ cậu không nên trải nghiệm cuộc sống với một cái dương vật cương cứng. Nhưng cậu nên tiếp cận mỗi cuốn sách – nên tiếp cận cuộc sống – với khả năng rất thực rằng cậu có thể cương cứng theo nghĩa ẩn dụ với bất kỳ lúc nào.”

“ Cươn cứng theo nghĩa ẩn dụ!” tôi hét lên. “ Cương cứng theo nghĩa ẩn dụ là cái quái  gì?”
Gordy cười sằng sặc.

“ Khi tớ nói cương cứng, cái tớ thật sự muốn ám chỉ là sự vui sướng,” cậu bảo.
“ Vậy sao không nói là vui sướng? Cần gì phải dùng từ cương cứng. Mỗi khi nghĩ về cương cứng, tớ bối rối lắm.”
“ Cương cứng nghe buồn cười hơn. Và vui sướng hơn.”

Gordy và tôi cười phá lên.

Cậu là một tên vô cùng kỳ cục nhưng là người thông minh nhất tôi từng biết. Và sẽ luôn luôn là người thông minhh nhất tôi từng biết.
Đúng là cậu đã giúp đỡ tôi ở trường. Không chỉ kèm cặp và thách thức tôi, cậu còn làm tôi nhận ra rằng chăm chỉ – cái hành động kết thúc, hoàn thiện, hoàn thành một công việc thật là vui sướng.

Ở Wellpinit, tôi là một thằng kỳ quặc vì tôi thích sách.

Ở Reardan, tôi là một thằng kỳ quặc vui sướng.

Và chị tôi, chị là một người kỳ quặc di chuyển.

Chúng tôi là hai chị em kỳ quặc nhất trong lịch sử.

Leave a Reply

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Developed by Tiepthitute
Developed by Tiepthitute