HALLOWEEN
Hôm nay ở trường, tôi ăn mặc như một gã vô gia cư. Với tôi, bộ trang phục này khá đơn giản. Không có nhiều sự khác biệt giữa quần áo gần như và quần áo không hóa trang của tôi, vì đằng nào trông tôi cũng gần như vô gia cư rồi.
Và Penelope ăn mặc như một phụ nữ vô gia cư. Tất nhiên, cô là người phụ nữ vô gia cư xinh đẹp nhất thế gian này.
Chúng tôi làm thành một đôi rất chi là đáng yêu.
Tất nhiên, chúng tôi không phải là đôi cặp gì cả, nhưng tôi vẫn thấy mình phải bình luận về gu giống nhau của chúng tôi.
“ Chào,” tôi nói. “ Chúng ta có trang phục giống nhau này.”
Tôi nghĩ cô sẽ lại khịt mũi lần nữa, nhưng cô suýt chút nữa đã cười.
“ Trang phục của cậu đẹp đấy,” Penelope nói. “ Trông cậu rất ra dáng vô gia cư.”
“ Cám ơn,” tôi nói. “ Cậu trông dễ thương lắm.”
“ Tớ không muốn mình trông dễ thương,” cô nói. “ Tớ mặc bộ này để phản đối cách đối xử với người vô gia cư trên đất nước này. Tối nay tớ sẽ chỉ xin tiền lẻ, chứ không phải kẹo, và tớ sẽ đưa tất cả số tiền ấy cho người vô gia cư.”
Tôi không hiểu làm thế nào mà việc mặc một bộ đồ hóa trang Halloween có thể thành lời tuyên bố quan điểm chính trị, nhưng tôi ngưỡng mộ sự tận tâm của cô ấy. Tôi muốn cô ấy cũng phải ngưỡng mộ sự tận tâm của mình. Thế nên tôi nói dối.
“ Ừm,” tôi nói. “ Tớ mặc bộ này để phản đối cách đối xử với người Mỹ Anh Điêng vô gia cư ở đất nước này.”
“ Ồ, việc đó cũng khá hay,” cô nói.
“ Ừ, cái vụ tiền lẻ ấy là một ý tưởng được đấy. Tớ nghĩ có khi mình cũng sẽ làm thế.”
Tất nhiên, sau khi tan học, tôi sẽ chơi trò “ cho kẹo hay bị ghẹo” của vùng Anh Điêng, vì thế tôi sẽ không góp được nhiều tiền lẻ như Penelope từng làm ở Reardan.
“ Này, sao mai chúng ta không góp tiền lại và cùng gửi đi nhỉ? Nếu thế chúng ta sẽ gửi được nhiều gấp đôi,” tôi bảo.
Penelope nhìn tôi chằm chằm. Cô săm soi tôi. Có vẻ như cô đang cố nghĩ xem tôi có nghiêm túc hay không.