Câu lạc bộ mắt thâm của tháng
Tôi sinh ra với bộ não đầy nước.
Được rồi, điều đó không hoàn toàn chính xác. Thực ra lúc mới chào đời tôi đã có quá nhiều dịch não tủy trong hộp sọ. Nhưng dịch não tủy chỉ là một cách nói hoa hòe hoa sói của bác sĩ về mỡ não mà thôi. Và mỡ nào hoạt động trong thùy não cũng tương tự như dầu nhớt hoạt động trong động cơ vậy. Chúng giúp mọi thức vận hành trơn tru, mau lẹ. Nhưng tôi là thằng lập dị, tôi sinh ra với quá nhiều mỡ trong sọ, rồi đám mỡ ấy trở nên đặc quánh, đục ngầu, kinh tởm, và tất nhiên, chỉ làm rối tung mọi việc lên mà thôi. Bộ máy suy nghĩ, hô hấp và sinh hoạt của tôi đều trở nên ì ạch và úng ngập.
Não của tôi đang chìm trong mỡ.
Nhưng câu này lại làm cho sự việc nghe thật kỳ cục và buồn cười, như thể não bộ tôi là một miếng khoai tây chiên không lồ, cho nên nói, “ Tôi sinh ra với bộ não đầy nước” nghe có vẻ nghiêm túc, văn vẻ và xác thực hơn.
Xem nào, có thể đó vẫn chưa phải là một cách nói nghiêm túc cho lắm. Hoặc có thể toàn bộ việc này đúng là kì cục và khôi hài.
Nhưng, Chúa ơi, liệu bố mẹ, chị gái, liệu bà và các cô dì chú bác của tôi có nghĩ thật là khôi hài khi các bác sĩ mở cái hộp sọ nhỏ bé của tôi ra rồi dung một cái máy hút bụi tí hon nào đó hút hết chỗ nước dư thừa?
Tôi chỉ mới sáu tháng tuổi và đáng lẽ đã chết ngoẻo trong ca phẫu thuật. Kể cả khi bằng các nào đó tôi sống sót qua được cái thử thách hút nước, lẽ ra tôi phải bị tổn thương não bộ nghiêm tọng sau quy trình ấy và phải sống thực vật trong suốt quãng đời còn lại.
Rõ ràng là tôi đã sống sót qua cuộc phẫu thuật. Tôi không thể viết được chuyện này nếu như không còn sống, nhưng tôi lại có đủ loại vấn đề về thể chất và chúng đều là hậu quả trực tiếp từ những thương tổn não bộ của tôi.
Đầu tiên, tôi có đến bốn mươi hai cái răng. Một người bình thường chỉ có ba mươi hai cái, phải không nhỉ? Nhưng tôi lại có đến bốn mươi hai cơ đấy.
Mười cái nhiều hơn thong thường.
Mười cái nhiều hơn tiêu chuẩn.
Mười cái quá con người
Những chiếc răng “đông đúc” đến mức miệng tôi gần như không thể khép lại. Với hy vọng có thể ăn uống một cách bình thường chứ không phải như một con chim kền kền suốt ngày chảy nước dãi, tôi đã đến trung tâm Dịch vụ Y Tế Anh Điêng nhổ một vài cái răng. Nhưng nơi này chỉ tài trợ cho việc làm răng mỗi năm một lần, và thế nghĩa là tôi phải mổ cả mười cái răng thừa trong vòng một ngày.
Chưa hết, ông bác sĩ da trắng của chúng tôi cho rằng người Anh Điêng chỉ thấy đau bằng một nửa so với người da trắng nên ông ta chỉ cho chúng tôi một nửa liều Novocain.
Đúng là một tên khốn, nhỉ?
Cái trung tâm Y tế Anh Điêng ấy cũng chỉ tài trợ cho việc mua kính mắt mỗi năm một lần và chỉ bán đúng một kiểu: loại kính vừa xấu, vừa dày, giọng ngựa đen.
Những tổn thương trong não đã làm tôi cận thị một mắt và viễn thị mắt kia, và vì mắt tội lệch kinh thế nên cặp kính xấu xí của tôi cũng lệch loạn cả lên.
Tôi bị đau đầu bởi đôi mắt tôi cứ như kẻ thù của nhau, như thể chúng từng là vợ chồng nhưng giờ thì ghét nhau cay đắng.
Năm lên ba, tôi bắt đầu đeo kính, vì thế khi chạy loăng quăng nơi vùng Anh Điêng tôi trông chả khác gì một ông già Anh Điệng ba tuổi.
À, với cả, tôi cò gí còi dị. Tôi quay sang ngang và thể là biến mất.
Nhưng bàn tay, bàn chân tôi lại to đùng. Năm lớp ba, cỡ chân tôi đã là mười một rồi! Vì bàn chân to tướng và than hình bút chì của mình, tôi hệt như một chữ L viết hoa đang đi trên đường.
Còn nữa, hộp sọ của tôi thật khổng lồ.
Vĩ đại.
Đầu tôi to đến nỗi những chiếc đầu nhỏ của người Anh Điêng có thể trở thành vệ tinh bay xung quanh nó. Một số đứa gọi tôi là Quỹ Đạo. Số khác chỉ gọi đơn giản là Địa Cầu. Bọn đầu gấu hay xách tôi lên, quay tròn tôi, đặt một ngón tay lên đầu tôi và bảo, “Tao muốn đến đây.”
Vậy rõ rang là bề ngoài của tôi thật ngớ ngẩn, nhưng chính thứ ở bên trong mới là tồi tệ nhất.
Đầu tiên là tôi từng bị động kinh. Ít nhất hai lần một tuần. Tôi thường xuyên làm tổn thương não minh. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, tôi bị co giật như vậy bởi tôi đã bị thương tôi não bộ, cho nên mỗi lần lên cơn là mỗi lần tôi lại mở lại nhưng vết thương cũ.
Đấy, mỗi khi tôi bị đông kinh là tôi đang là thương tổn những tổn thương của mình.
Trong vòng bảy năm nay, tôi không hề lên cơn động kinh lần nào, ấy vậy mà bác sĩ lại bảo rằng tôi “ dễ lên cơn động kinh”.
Dễ lên cơn động kinh.
Chẳng phải câu đó nghe trôi chảy như thơ sao?
Tôi còn mắc cả tật nói lắp và nói ngọng. Mà có khi tôi nên nói là tôi bị tật n-n-n-n-nói lắp và nói ngoọng.
Chẳng ai nghĩ khó khăn tỏng cách nói có điều gì nguy hại đến tính mạng cả, nhưng tôi muốn nói với bạn rằng, không có gì nguy hiểm bằng việc sinh ra đã là một thằng trẻ con nói lắp và nói ngọng.
Một đứa bé năm tuổi mà nói ngọng và nói lắp thì thật dễ thương. Chết tiệt, hầu hết những ngô isao nhí nặng ký đều nói lắp và nói ngọng thì mới nổi tiếng được đến vậy.
Ừ thì, bạn sẽ vẫn khá dễ thương khi bạn nói lắp và nói ngọng lúc sáu, bảy và tám tuổi, nhưng tất cả sẽ chấm dứt khi bạn bước sang tuổi chín và mười.
TỪ đó trở đi, nói lắp và nói ngọng sẽ biến bạn thành một thằng đần.
Và nếu bạn mười bốn tuổi, như tôi bây giờ, mà vẫn nói lắp và nói ngọng, thì bạn đúng là thằng đần độn nhất trên thế giới này.
Mọi người ở vùng Anh Điêng đều gọi tôi là thằng đần đâu như hai lần một ngày. Họ gọi tôi là thằng đần khi tụt quần tôi, gí đầu tôi vào bồn cầu hoặc có lúc chỉ đơn giản là đập bốp vào đầu tôi.
Tôi còn không viết câu chuyện này theo cái cách mà tôi nói năng ngoài đời, vì nếu vậy tôi sẽ phải lấp đầy chuyện với những câu lắp bắp và ngọng líu lô, sau đó bạn sẽ tự hỏi tại sao mình lại phải đọc truyện của một thằng đần độn đến thế.
Bạn biết điều gì xảy ra với những thằng đần ở vùng Anh Điêng không?
Chúng bị đánh tơi bời.
Ít nhất một lần một tháng.
Đúng thế, tôi nằm trong Câu lạc bộ Mắt Thâm của Tháng.
Tất nhiên là tôi muốn ra ngoài. Đứa trẻ con nào mà chẳng muốn ra ngoài chơi. Nhưng ở nhà an tonaf hơn. Thế nên tôi chủ yếu chơi trong phòng ngủ, đọc sách hoặc vẽ tranh.
Đây là một bức tranh tôi tự vẽ chính mình:
Tôi vẽ suốt ngày
Tôi vẽ tranh về bố mẹ; chị gái và bà; cạ cứng Rowdy; và tất cả những người còn lại trong vùng Anh Điêng.
Tôi vẽ vì từ ngữ quá thất thường.
Tôi vẽ vì từ ngữ quá hạn hẹp.
Nếu bạn nói và viết bằng tiếng Anh, tiếng Tây Ban Nha, tiếng Trung Quốc, hoặc bất kỳ một ngôn ngữ nào khác, chỉ có một phần trăm nhất định của nhân loại hiểu được ý bạn.
Nhưng nếu bạn vẽ một bức tranh, ai cũng có thể hiểu được nó.
Giả dụ tôi vẽ một bông hoa, tất thảy từ đàn ông, phụ nữ và trẻ con trên thế giới đều có thể nhìn vào nó và bảo, “Đó là một bông hoa.”
Cho nên tôi vẽ vì tôi muốn nói chuyện với thế giới. Và tôi muốn thế giới chú ý đến tôi.
Tôi cảm thấy mình quan trọng khi có cây bút trong tay. Tôi cảm thấy dường như lớn lên mình sẽ trở thành một nhân vật quan trọng. Một nghệ sĩ. Có thể là một nghệ sĩ nổi tiếng. Hoắc giả là một nghệ sĩ giàu có.
Đó là cách duy nhất giúp tôi trở nên giàu có và nổi tiếng.
Hãy thử nhìn thế giới mà xem. Hầu hết những người da nâu giàu có và nổi tiếng đều là nghệ sĩ. Họ là ca sĩ, diễn viên, nhà văn, vũ công, giám đốc và nhà thơ.
Cho nên tôi vẽ hết thứ này đến thứ khác vì tôi cảm thấy đó là cơ hội duy nhất để mình thoát khỏi vùng Anh Điêng.
Tôi nghĩ thế giới này là một loại nhưng đập nước hỏng và những cơn lụt, và những bức vẽ của tôi là những chiếc thuyền cứu hộ tí xíu.