
Thiên nhiên vô cùng quan trọng không chỉ cho chính bản thân nó, mà còn xứng đáng như một công việc triết học duy nhất và có sức thuyết phục nhất
Thiên nhiên sửa chữa lỗi lầm của chúng ta và cuối cùng đau đớn nhận ra rằng chúng ta bản chất là tự do. Ý tưởng rằng chúng ta có sự tự do để tạo ra định mệnh của chính chúng ta bởi vì chúng ta hài lòng trở thành trung tâm với cái nhìn thế giới của chúng ta: chúng ta được khuyến khích để tưởng tượng rằng chúng ta có thể, theo thời gian, tạo ra chính xác cái cuộc sống mà chúng ta xứng đáng, xung quanh các mối quan hệ, công việc và sự tồn tại của chúng ta. Viễn cảnh đầy hi vọng này đã là cội nguồn của sự đau đớn không cần thiết đặc biệt này.
Có rất nhiều thứ chúng ta phải liều lĩnh né tránh, cái mà chúng ta sẽ dành phần lớn cuộc đời mình lo lắng về và cái chúng ta sẽ sau đó không bằng lòng khi họ ép chính mình vào chúng ta.
Ý tưởng của sự không thể tránh được là trung tâm của thế giới tự nhiên: những cái cây phải thay lá khi thời tiết vào thu; con sông phải xói mòn bờ, …, thủy triều phải lên và xuống. Quy luật của tự nhiên được quản lý không bởi sự lựa chọn của bất cứ ai, không ai có thể kháng cự và không có ngoại lệ.
Khi chúng ta thưởng ngoạn thiên nhiên (1 cánh rừng vào mùa thu chẳng hạn, hoặc chu trình sinh sản của cá hồi), chúng ta đang chứng kiến những quy luật trong cấu trúc không thể chống lại cũng áp lên chính chúng ta. Chúng ta cũng phải trưởng thành, sinh trưởng, già đi, ốm và chết. Chúng ta cũng đối mặt với những gánh nặng: chúng ta sẽ không bao giờ được thấu hiểu hết bởi người khác, chúng ta sẽ luôn luôn bị đè nặng lên vai bởi những nỗi lo căn bản, chúng ta sẽ không bao giờ hoàn toàn biết về người khác, chúng ta sẽ luôn mơ về nhiều hơn cái chúng ta có, chúng ta sẽ nhận ra chính ta không thể là người chúng ta muốn trở thành theo những cách chủ yếu.
Cái chúng ta sợ nhất sẽ xảy ra bất chấp mong muốn của chúng ta. Nhưng khi chúng ta nhìn thấy sự thất bại này như là 1 quy luật của tự nhiên, chúng ta thoát khỏi sự cay đắng đó. Chúng ta nhận ra rằng những giới hạn/hạn chế không phải là duy nhất vs chúng ta. Trong khung cảnh tuyệt vời, hùng vĩ (chu trình sống của voi, sự phun trào núi lửa), tự nhiên kéo chúng ta ra khỏi thiên hướng thường lệ của chúng ta để cá nhân hóa và lái ra khỏi nỗi đau của chúng ta.
Nhiệm vụ trọng tâm của văn hóa nên để nhắc nhở chúng ta rằng quy luật tự nhiên áp lên chúng ta cũng như những cái cây, đám mây, vách đá. Mục đích của chúng ta là làm rõ về nơi mà năng lực của chúng ta vẫn luôn hạn chế những điểm dừng – và nơi chúng ta sẽ rời đi mà không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc cúi đầu trước những áp lực lớn hơn chính ta rất nhiều.
Source: https://www.theschooloflife.com/thebookoflife/the-lessons-of-nature/