
Không rõ đang là tháng thứ mấy của thai kì, tháng 6 hay tháng 9, cô cũng không biết nữa. Cô bỗng thấy bụng mình đau, cảm tưởng đứa trẻ trong bụng cô đang muốn chạy ào ra ngoài. Cô có thai mà cô không nhớ mình có thai từ khi nào, với ai vì cô vốn là một cô gái luôn giữ gìn trinh tiết, việc có thai quả thực là một chuyện lạ. Nhưng, cô không thắc mắc điều đó, cô chỉ thắc mắc sao mang thai lâu vậy rồi mà bụng cô vẫn như bình thường, quần áo cũng vẫn mặc những bộ cũ, không có chút đồ bầu nào trong tủ cả. Lúc đau đớn như này, cô nhớ ra là mình có gia đình, có bố mẹ, có chị em mà tại sao lúc mình cần họ nhất như này họ lại ở đâu vậy. Cô vội vã đi thật nhanh đến bệnh viện. Đến nơi, cô mới nhận ra mình quên mất sổ y bạ của mình, tức là cô sẽ không được ưu tiên mà phải xếp hàng theo thứ tự để đăng ký sổ y bạ và đương nhiên mất thêm một khoản phí nữa. Đường vào bệnh viện thật lạ, không phải đường xi măng hay lát gạch đá phẳng phiu mà là đường đất. Lối chắn dòng người đang xếp hàng với cổng bệnh viện chỉ là cái rào như cửa rào chuồng gà của nhà cô. Giờ đây cô cảm thấy đau lắm, nhìn lại cái bụng của mình, cô không rõ mình đau bụng do em bé trong bụng hay chỉ là đau bụng bình thường thôi. Cô lấy tay sờ bụng, cô cảm nhận được tiếng đạp chân của đứa bé, cô nhìn thấy cả nó qua làn da bụng mỏng mảnh của mình. Nhưng chính vì nhìn thấy nên cô mới ngạc nhiên, đứa trẻ đỏ hỏm đang đạp, thân hình bé tí, chỉ bé như cổ tay cô, độ dài tầm 15cm. Cô nghĩ: “bé như này thì sao đã có thể trào đời được, mình sinh nó ra nó sẽ chết ngay, phải làm thế nào đây?”…